Bốn giờ sáng, Cố Bắc Hoài được đưa đến Bệnh viện Quân khu Thủ đô, bác sĩ phụ trách của anh đã chờ sẵn ở văn phòng, nhìn thấy Cố Bắc Hoài một mình đi vào, cặp kính lão thị của bác sĩ đã lệch đi.
Cố Bắc Hoài: “Làm sao vậy, bác sĩ?”
Bác sĩ: “Bọn họ nói với ta ngươi mù rồi.”
Cố Bắc Hoài: “…”
Bác sĩ có chút tức giận phất tay áo: “ Ta còn tưởng à thật, ta chưa kịp ngủ đã phải chạy tới đây."
Sau một loạt các bài kiểm tra toàn diện, Cố Bắc Hoài trở lại văn phòng với kết quả kiểm tra.
Bác sĩ điều trị đang ngủ say, ngáy to.
Cố Bắc Hoài nhấc chân định đợi một lát, giây tiếp theo bác sĩ phụ trách tỉnh lại, rất tự nhiên vươn tay về phía Cố Bắc Hoài, thần sắc cực kỳ tỉnh táo, thư thể người vừa nằm ngáy ở đó không phải ông ấy.
Bác sĩ: “Xong rồi à? Cho kết quả cho ta xem.”
Cố Bắc Hoài: “…”
Ngủ thiếp đi vài giây rồi tỉnh lại là kĩ năng của bác sĩ sao?
Bác sĩ cau mày nhìn qua báo cáo kiểm tra, kết hợp với hồ sơ bệnh án, nói: “Ngươi bảo vệ mắt của ngươi không tốt.”
Cố Bắc Hoài: “Đúng vậy.”
Bác sĩ: “Nhãn áp hiện tại của ngươi cách xa giá trị bình thường, không mổ không được.”
Cố Bắc Hoài: “…”
Bác sĩ: “Ta đề nghị làm giải phẫu, ở lại bệnh viện theo dõi thêm mấy ngày.”
Cố Bắc Hoài cau mày: " Bao nhiêu ngày?"
Bác sĩ: “Còn phải xem tình hình hậu phẫu của ngươi.”
Cố Bắc Hoài: “Vậy thì làm càng sớm càng tốt, hôm nay làm luôn.”
Bác sĩ đập bàn: “Sao lại gấp gáp như vậy? Ta đi chuẩn bị phòng phẫu thuật cho ngươi, nằm đây chờ đi!”
Nam Tương Uyển ăn sáng, cùng Hiểu Đông đến phòng chờ của “Ca sĩ” và chờ tạo kiểu tóc.
Những cảm xúc ngắn ngủi của ngày hôm qua, cô đã quên chúng sau một giấc ngủ ngắn.
Bắc Bắc không có ở đây, hình như cô ấy vẫn có thể làm được…
Ha ha ha!
Stylist hôm nay là Monica, vì còn sớm nên đội của Monica vẫn chưa đến.
Nam Tương Uyển chỉ đơn giản là mở cửa phòng và trò chuyện với Vệ Sa đang ở phòng đối diện.
Sau khi nghệ sĩ họ Tư bị loại, bầu không khí của cả chương trình cũng theo đó mà thay đổi.
Trước đây vào giờ này, mọi người đều đóng chặt cửa phòng chờ, sợ có người tìm, nhưng hiện tại đều mở ra, vừa ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Sau khi Chung Linh Phi đến, cô mỉm cười: “Học trò Nam Tương Uyển hôm nay tinh thần rất tốt nha.”
Nam Tương Uyển: “Đâu có!”
Chung Linh Phi mỉm cười hiền từ: “Tôi nghe nói rằng nghệ sĩ họ Tư đang ở trong tình trạng tuyệt vọng, cô ta đang cố rao bán những mảnh bất động sản để đền bù hợp đồng!”
Vệ Sa: “Đáng lám, cô ta gần như bóp ch3t tôi.”
Nam Tương Uyển cắn miếng đào với một tiếng ‘cạch’, nó rất ngon.
Lúc này, Dương Dung Quân đến, ngay sau khi anh đến, anh đi về phía Nam Tương Uyển: “Haizzz!”
Chung Linh Phi: “Tại sao bạn lại thở dài?”
Vệ Sa: “Anh Dương bị sao vậy?”
Dương Dung Quân: “Chủ đề hôm nay là rap, tôi không biết!”
Vệ Sa: “Anh Dương, bây giờ anh đang lo lắng sao?”
Chung Linh Phi: “Tôi cũng không, nhưng may mắn thay là trước đây tôi đã gặp một rapper qua một chương trình.
Anh ấy đã dạy tôi vài chiêu".
Vệ Sa: “Có phải là Biên Tri Minh lão sư không?”
Chung Linh Phi gật đầu với một biểu hiện kỳ lạ: “Là anh ấy, nhưng phương pháp giảng dạy của anh ấy thực sự …”
Dương Dung Quân: “Nam Tương Uyển? Bạn có thể dạy tôi một vài mẹo không? Bài hát tôi chọn không khó nhưng tôi rap giống như đọcthơ.”
Nam Tương Uyển ăn nốt một quả đào trong hai hoặc ba miếng, và nói một cách thản nhiên: “Được, để tôi dạy cho bạn cách b-box!”
Vệ Sa: “…
Chung Linh Phi: “!!!”
Dương Dung Quân sững sờ: “Tôi hỏi rap, không phải b-box!”
Nam Tương Uyển: “Hãy nghe tôi, tôi đảm bảo rằng trình độ rap của bạn sẽ tiến bộ vượt bậc”
Nam Tương Uyển bắt đầu giảng dạy tại chỗ.
Vệ Sa đứng ngoài cửa cười đến đau bụng.
Khóe miệng Chung Linh Phi cũng giật giật: “Thật tuyệt vời, Biên Tri Minh cũng từng dạy tôi như vậy.”
Vệ Sa: “Hahaha! Biên lão sư cũng đã dạy bạn b-box phải không?”
Nam Tương Uyển thực sự xứng đáng là người được đích