Nhiều người nhanh chóng tổng kết công việc cho vài ngày tới trên xe buýt.
Triệu Thiên Thành: “Quy mô của chuyến lưu diễn toàn quốc này không lớn.
Tổng cộng có năm điểm dừng, đó là Thiên Phủ, Lâm An, Kim Lăng, Dương Thành và Kinh Đô.”
Cát Đông Tuyên có chút thất vọng: “Chỉ có năm điểm dừng sao? Quy mô không lớn không nhỏ.”
Triệu Thiên Thành lườm cô một cái: “Mới tập đi đã muốn bay lên cành cao? Ngươi ra mắt không tới hai tháng, có thể đi lưu diễn liền rất tốt rồi!”
Chu Sa: “Chúng tôi sẽ cố gắng thực hiện một chuyến lưu diễn toàn cầu vào năm tới.”
Triệu Thiên Thành: “Sau chuyến lưu diễn sẽ có lễ trao giải Giai điệu vàng, tôi không hy vọng các bạn sẽ được đề cử, nhưng bạn cũng cần tham gia vào buổi lễ quy mô lớn như này.
Phải mở rộng tầm mắt, đừng khiến bản thân thành người thiếu sót những trải nghiệm.”
Nam Tương Uyển lúc này mới ngẩng đầu lên: “Giải thưởng Giai điệu vàng?"
Triệu Thiên Thành: “Chà, cả hai bài “Cánh Đồng Hoang” và “Rain Cat” sẽ được gửi đi đề cử, nhưng chúng chắc chắn sẽ không giành được giải thưởng.
Tôi chưa bao giờ nghe nói rằng một tân binh có thể giành được giải thưởng khi họ ra mới mắt, nhưng họ có thể được đề cử cho nhóm nhạc tân binh xuất sắc nhất.
Còn chúng ta sẽ tranh giải thưởng khác vào năm tới!”
Nam Tương Uyển: ““Cánh Đồng Hoang” do Cố Bắc Hoài sáng tác, chúng ta không thể tranh giải sao? Hơn nữa chúng ta đã thống trị danh sách bài hát mới trong cả tháng.”
Triệu Thiên Thành sửng sốt: “Đúng vậy, suýt chút nữa quên mất bài này có Cố Thiên Vương giúp đỡ”
Có Thiên Vương tham gia sáng tác, cái này tương đương với dát vàng lên mặt!
Nam Tương Uyển lại nói: “Còn nữa, quản lý của tôi nói với tôi rằng nghệ sĩ họ Tư là người có triển vọng nhất năm nay, nhưng bây giờ cô ta còn có thể nhận đề cử sao?”
Triệu Thiên Thành vỗ đùi và kích động nói: “Nhanh lên! Tôi sẽ cho người đi mượn váy!”
Nếu phân tích như vậy thì khả năng trúng giải là rất cao!
Nam Tương Uyển: “Bạn có thể mượn sáu bộ.
Tôi đã có váy của riêng mình.”
Cẩu Tử đã đưa chúng cho cô.
Nam Tương Uyển vô cùng nghi hoặc, Câu Tử biết cái gì sao?
Trong lúc hai người trò chuyện, sáu người còn lại đều sửng sốt.
Họ vẫn chưa hồi phục sau sự biến đổi khi họ trở thành những ngôi sao hàng đầu, nhưng họ còn được kỳ vọng giành được giải thưởng?
Chúa ơi!
Về mảng âm nhạc, ai lại không muốn có mặt trong lễ trao giải Giai Điệu Vàng?
Triệu Thiên Thành nhìn mấy người họ, vội vàng mắng: “Đừng nghĩ nhiều, ta mới chỉ đang dự tính! Thời gian eo hẹp, 5 điểm lưu diễn phải hoàn thành trong 17 ngày, đặc biệt là Nam Tương Uyển, bạn phải quay lại Ma Đô để thu âm “Ca sĩ” vào thứ bảy hàng tuần, vì vậy đừng để chậm tiến độ.”
Hôm nay là ngày 1 tháng 8, buổi hòa nhạc tại trạm Thiên Phủ diễn ra vào ngày 3, buổi hòa nhạc tại trạm Lâm An diễn ra vào ngày 6, ngày 7 là thứ bảy, là ngày ghi hình cho tập thứ 7 của “Ca sĩ”.
Ngày 10 là buổi hòa nhạc tại Kim Lăng, ngày 13 sẽ đến Dương Thành, ngày 14 là thứ bảy, Nam Tương Uyển sẽ trở lại Thượng Hải để ghi hình tập 8 của “Ca sĩ”.
Điểm dừng cuối cùng là ngày 17, ở kinh đô.
Toàn bộ hành trình dày đặc đến mức không có thời gian để nghỉ ngơi, ngay trong ngày kết thúc buổi hòa nhạc, họ phải vội vã đến địa điểm tiếp theo, kiểm tra thiết bị và diễn tập, v.v… Có rất nhiều việc phải làm.
Ngược lại, Nam Tương Uyển một đường phải theo kịp tiến độ, hai ngày nữa cô cũng phải bỏ dở giữa chừng để đi quay chương trình.
Lưu diễn toàn quốc và chương trình tạp kĩ âm nhạc, cả hai đều không thể lơ là.
Chỉ tưởng tượng liền hiểu họ bận rộn như thế nào!
Một cái vỗ tay từ Triệu Thiên Thành đã trấn tĩnh lại tâm trạng của mọi người.
Họ đến khách sạn trước, từng người vào phòng tập hát, đặc biệt là Cát Đông Tuyên, người được Triệu Thiên Thành ra lệnh!
Các nhân viên đã phải đến sân khấu để kiểm tra thiết bị, v.v.
Nam Tương Uyển gọi cho Tạ Khâu ngay sau khi trở về phòng, cô ấy muốn biết kết quả ngay bây giờ.
Tạ Khâu lúc này đang ở bên ngoài phòng thẩm vấn, thấy điện thoại trong tay đang rung, anh đi đến hành lang để nghe máy, cố gắng kìm nén giọng nói của mình.
Nam Tương Uyển: “Tra khảo được gì chưa? Dữ liệu đã được khôi phục chưa?”
Tạ Khâu: “Bạn còn lo lắng hơn cả lãnh đạo của tôi!”
Nam Tương Uyển: “Trả lời đi.”
Tạ Khâu: “Chưa, từ khi nghi phạm đến đồn cảnh sát cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa nói một từ nào.”
Nam Tương Uyển: “Có khi nào hắn bị câm