Khi cô trở lại biệt thự Mansion Ji thì đã gần 12 giờ đêm.
Hiểu Đông lái xe đến lối vào căn hộ ở tầng dưới: “Nam tổng ngủ sớm đi, sáng mai chị đón em.”
Nam Tương Uyển mở cửa bước xuống xe: “Được, chị về đi.
"
Hiểu Đông: “Em đã gọi đồ ăn mang về à?”
Nghe thấy câu này, Nam Tương Uyển dừng lại một chút, sau đó tăng tốc, nhanh lên!
Cô lấy tốc độ chạy nước rút 100 mét, trong nháy mắt chạy vào sảnh căn hộ, sau đó chui vào thang máy, nhanh chóng nhấn tầng 22, đóng cửa thang máy lại.
Hiểu Đông ngồi trong xe: “…”
Tuyệt đối không thể thả lỏng mà!
Nhưng thôi bỏ đi đi, mấy ngày nay cô ấy vất vả rồi, buông thả một bữa cũng không sao.
Hiểu Đông cũng không buồn quan tâm đến điều đó nữa, bởi vì cô biết rằng Nam Tương Uyển sẽ không béo lên.
Lúc này, thang máy đã đến tầng 22, trước cửa phòng 2202 xuất hiện một túi lớn hộp đồ ăn mang về.
Món tôm càng quen thuộc!
Nam Tương Uyển đã gọi món cay vào cuối ngày hôm nay, cô ấy thực sự rất thèm chúng.
Không cần biết ngày mai giọng hát của cô sẽ thế nào, ăn xong hãy nói chuyện nhé!
Vì vậy, sau khi ăn 20 cân tôm càng cay, giọng của Nam Tương Uyển trở nên khàn đặc.
Sáng hôm sau, Hiểu Đông đến tầng dưới của biệt thự đúng giờ.
Nam Tương Uyển chào từ phía ngoài xe: “Chào buổi sáng ~!”
Giọng nói khàn khàn, quyến rũ và đầy từ tính.
Hiểu Đông: “!!!”
Nam Tương Uyển không biết điều đó, cô mỉm cười ở đó: “Chị có mua bữa sáng cho em không? Em muốn uống súp cay.”
Hiểu Đông: "Còn muốn súp cay, chị nghĩ bạn muốn lên thiên đường! "
Nam Tương Uyển: “Ừm.”
Hiểu Đông đã bị thuyết phục, cô phàn nàn trong khi lái xe: “Em đã ăn gì, tôm càng cay? Em đã ăn bao nhiêu? Em đã ăn một trăm cân tôm càng cay hay gì! Giọng nói của em khàn đặc, chị đã chết lặng mất một lúc!”
Nam Tương Uyển: “Hmm, nó thế nào? Nó có hay không?”
Hiểu Đông: “…”
Hiểu Đông: “Chà, nó khá từ tính, nhưng em cần hát bài có âm vực cao, haha!”
Nam Tương Uyển nói đùa: “Vậy hạ hai tone cho bài hát này hôm nay.”
Hiểu Đông: “Nam tổng!!!”
Nam Tương Uyển: “Yên tâm đi, không sao đâu”
****************
Tiểu thuyết được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại Manga Toon, Novel Toon.
Vui lòng không reup lên bất cứ nền tảng nào!
****************
Bên Nam Tương Uyển và đội ngũ stylist đến đồng thời, sau khi vào phòng nghỉ ngơi cũng không nhiều lời, trực tiếp bắt đầu.
Nam Tương Uyển nằm xuống đó và mở một chai nước để uống.
Nguyên soái Cảnh lấy dây tết ra và bắt đầu tết tóc cho cô ấy.
Nam Tương Uyển: “?!”
Hiểu Đông ở phía sau sững sờ: “Bím tóc màu?”
Nguyên soái Cảnh: “Ừ.”
Nam Tương Uyển: “Đây không phải là phong cách của Monica sao?”
Nguyên soái Cảnh: “Ừ.”
Nam Tương Uyển: “Hai người đổi style cho nhau hay sao? Lần trước tôi có chuyện muốn hỏi, hai người có chuyện gì vậy?”
Nguyên soái Cảnh: “Ừ.”
Nam Tương Uyển: “…”
Cái quái gì vậy?
Lời nói quý như vàng?
Hiểu Đông ngửi thấy mùi buôn chuyện, cô nhìn trợ lý của Nguyên soái Cảnh.
Người trợ lý cúi đầu làm việc, giả câm giả điếc.
Lần này Nguyên soái Cảnh sử dụng màu sắc rất táo bạo, hoàn toàn khác với phong cách trước đây của anh ấy.
Sự thay đổi quá lớn khiến Nam Tương Uyển nhất thời không thể quen được!
Nguyên soái Cảnh dùng dây buộc tóc màu đỏ tươi, quấn quanh lọn tóc dreadlocks, chiếm khoảng 1/3 số dây buộc tóc đen khác.
Sau khi buộc toàn bộ đầu, nếu lắc lư sẽ có màu đỏ rất sáng nhấp nháy.
Không nhiều, nhưng rất nổi bật.
Trong số những chiếc dreadlocks toàn màu đen lẫn một vài bím tóc đỏ tươi đặc biệt dễ thấy.
Việc thắt bím tóc rất rườm rà, nhưng đôi tay của Nguyên soái Cảnh rất nhanh nhẹn, cùng với các trợ lý làm việc không ngừng nghỉ, đến hai giờ chiều anh ấy đã hoàn thành việc tết tóc.
Sau đó bắt đầu phối quần áo và trang điểm.
Nguyên soái Cảnh lấy ra một bộ vest nam, cỡ nhỏ.
Quần lửng ống rộng, áo cộc tay, khoác ngoài áo cardigan ngắn tay.
Nam Tương Uyển: “???”
Nguyên soái Cảnh: “Mặc vào đi.”
Nam Tương Uyển: “Anh nghiêm túc chứ? Tôi mặc bộ quần áo này để chơi bóng rổ à?”
Nguyên soái Cảnh: “Để ném bom.”
Nam Tương Uyển: " …”
Cuối cùng,