Nam Tương Uyển ngủ quên trên ghế sô pha trong nhà Cố Bắc Hoài, trên đầu và vai hai bên có ba con mèo.
Đây là sở thích của ba chú mèo con, nó cứ đòi ngủ cạnh đầu chủ.
Hiểu Đông đến đón anh vào sáng hôm sau, cô thấy Nam Tương Uyển xuống từ thang máy số 1.
Hiểu Đông: “Nam tổng, em ở nhà Cố Thiên Vương?!”
Nam Tương Uyển: “Vâng.”
Hiểu Đông vội vàng: “Em! Làm sao em có thể sống trong nhà anh ta? Chị đã nói rằng hai nhà của hai người rất gần nhau, tại sao em không quay lại nhà mình? Em có gặp rắc rối không?”
Nam Tương Uyển: “Không rắc rối.”
Hiểu Đông: “Nam tổng! Em không thể luôn làm điều này … Cố Thiên Vương có làm gì em không?”
Nam Tương Uyển tỏ vẻ kỳ lạ: “Anh ấy không có ở nhà, anh ấy đang ở kinh đô.”
Hiểu Đông: “Hả? Ồ, ra là vậy, vậy thì không sao cả.”
Lái xe đến địa điểm ghi hình của “Ca sĩ”, Hiểu Đông cũng chuẩn bị vé vào cửa cho Tạ Khâu từ sớm.
Hai người vừa rời đi, Lăng Hủ liền lái xe đi tới.
Anh còn đang ngáp và đến để xúc lựu đạn của lù mèo vào sáng sớm!
Anh đêm qua ngủ không ngon, tạm thời tra một ít thông tin, hỏi một chút chủ mèo.
Cuối cùng, anh nhận được một câu trả lời vô cùng đáng sợ, đó là Maine, con mèo này…
Cực kì phá!
Vì vậy, Lang Hổ không kịp ăn sáng, vừa tỉnh dậy liền vội vàng chạy đến nhà Cố Bắc Hoài.
Tối hôm qua lúc rời đi, anh không chuẩn bị gì, chỉ chuẩn bị một cái thùng rác, hẳn là đủ… đúng không?
Chỉ là một con mèo sữa mới ba tháng tuổi, sẽ không đâu, sẽ không đâu!
Nghĩ đến đây, Lăng Hủ sợ hãi đi tới nhà Cố Bắc Hoài.
Quẹt thẻ để lên thang máy, nhập mật khẩu rồi mở cửa bước vào.
Vừa bước vào, Lăng Hủ đã ngu người!
Vcl! Có phải một tên trộm đã đột nhập vào nhà của Cố Thiên Vương không?
Chuyện gì đang xảy ra trước mắt vậy, làm thế nào mà căn phòng lại thành một mớ hỗn độn như vậy? Lông mèo bay khắp nơi!
Lăng Hủ vội vàng nhìn xung quanh, phát hiện trong nhà không thiếu thứ gì.
Nhưng vào lúc này trong phòng khách của phòng 2201, chiếc sô pha đã bị nhăn, trên sàn có một chiếc chăn, hiển nhiên là chăn vốn được đặt trong phòng.
Lăng Hủ cẩn thận nhớ lại, đúng vậy, chăn vốn là ở trong ngăn tủ của phòng, cửa phòng đóng chặt.
Làm thế nào mà nó xuất hiện trên ghế sofa?!
Anh nhìn xuống đất một lần nữa, những quả bóng lông mèo này dường như đã trải qua một trận chiến nào đó!
Ba con mèo đánh nhau? Dứt lông nhau?
Lăng Hủ kinh hãi nhìn ổ nhỏ bên cạnh, ba con mèo con đang ngủ cùng nhau, nhìn qua có vẻ rất tình cảm, cũng không giống như vừa đánh nhau.
Nhìn lại bàn cà phê, bên cạnh có một chiếc lược chải lông mèo đã qua sử dụng với một đống lông.
Lăng Hủ: “!!!”
Lần này anh thật sự hoảng hốt, hắn kết luận trong nhà Cố Thiên Vương có trộm, hơn nữa tên trộm này rất quỷ dị, cả đêm vào chỉ để chơi mèo?
Lăng Hủ ngón tay run rẩy gọi Cố Thiên Vương, chuyện này quá nghiêm trọng, căn hộ cao cấp như vậy lại bị trộm đột nhập!
Ngay sau đó, cuộc gọi đã được kết nối.
Cố Bắc Hoài vừa lên tiếng, Lăng Hủ đã hét lớn kể lại sự tình, vô cùng khẩn trương cùng lo lắng.
Lăng Hủ: “Sợ quá! Tên trộm đó cũng quá đáng! Không biết có phải là một tên biến thái không.
Ba con mèo sữa nhỏ đều bị chọc đến ngất đi, mệt đến mức ngủ luôn! Bọn chúng không thể mở mắt ra! Chúng thậm chí còn chưa ăn!”
Cố Bắc Hoài: “…”
Anh ấy thực sự không ngờ rằng phản ứng hóa học giữa Nam Tương Uyển và con mèo lớn như vậy.
Lăng Hủ: “Ta lập tức đi báo cảnh sát!”
Cố Bắc Hoài: "Ngươi...!"
Lăng Hủ: “Cố tiên sinh yên tâm! Ta nhất định sẽ bắt được tên biến thái yêu mèo đó!”
Cố Bắc Hoài đau đầu xoa thái dương: