Vốn dĩ một cô gái ngoại quốc cao lớn như Monica có điều kiện bẩm sinh rất tốt, hát một bài hát tiếng Anh cũng rất dễ dàng.
Cơ mà cô ấy chọn hát quốc ca, tiếng Trung không chuẩn lắm, nghe kì cục và lạc nhịp!
Triệu Thiên Thành giật lấy bên cạnh micrô: “Ta dạy ngươi hát, ngươi hát không đúng, cần mở giọng, còn cần lĩnh ngộ giai điệu!”
Nguyên soái Cảnh không biết hát tất cả các thể loại.
Anh ấy chỉ hú khô khan khi cầm micro, giọng hát của anh ấy còn tệ hơn cả của Monica.
Triệu Thiên Thành cuối cùng bất lực nên quyết định không tham gia cùng hai người mà ngồi uống rượu bên cạnh bảy cô gái.
Cát Đông Tuyên nhìn anh và rất phấn khích: “Cạn ly, anh Triệu?”
Sa Linh lo lắng đặt ly xuống: “Hai người đừng uống nhiều quá, tôi sẽ gọi điện thoại nhờ người đến.
”
Sự việc ở quán lẩu lần trước đã được giới giải trí Nam Bắc ai cũng biết…
Sa Linh cảm thấy xấu hổ!
Triệu Thiên Thành xua tay: “Cát Đông Tuyên, đừng gạ, tôi sẽ không uống rượu với bạn, nào, tôi sẽ uống với Nam Tương Uyển.
”
Nam Tương Uyển đang gặm cổ vịt, cô ấy đã gặm hết một đĩa, cô đột nhiên bị gọi tên, ngẩng đầu lên ngây người.
Ly rượu của Triệu Thiên Thành đã được đưa ra, anh ta muốn cụng ly.
Nam Tương Uyển suy nghĩ một chút, cầm lấy lon coca trên tay và cụng với anh.
Triệu Thiên Thành trừng mắt nhìn cô tại chỗ: “Bạn lấy coca cụng với tôi làm cái quái gì vậy?”
Chu Sa đang định nói ‘A Uyển còn chưa phải là người lớn’, nhưng Triệu Thiên Thành đã nhanh miệng, câu tiếp theo đã hét lên.
Triệu Thiên Thành: “Nam Tương Uyển! Bạn không sao chứ?! Bạn không thể uống, ồ!”
Loại từ ngữ khiêu khích, trần trụi.
Sáu cô gái Destiny thầm nghĩ tại chỗ không tốt, xong rồi!
Chu Văn Hạ ngồi cạnh Nam Tương Uyển, ngay lập tức đưa tay ra để ngăn cô lại.
Những người khác cũng đứng dậy ngay lập tức, thuyết phục và an ủi.
Nam Tương Uyển, cô ấy …không thể kích động!
Khát vọng thắng thua của người này vượt xa người thường!
Nhưng quá trễ rồi.
Ngay khi Triệu Thiên Thành nói ra những lời đó, Nam Tương Uyển đã đưa mắt ra chỗ khác, sau đó với lấy ly rượu trên bàn.
Một ngụm cạn sạch!
Sau khi uống, cô đặt nó lên bàn với một tiếng động.
Ban đầu cô ấy muốn nói điều gì đó, nhưng khung cảnh trước mắt cô ấy bắt đầu chồng lên nhau, đầu cô ấy lập tức choáng váng, cơ thể cô ấy bắt đầu lắc lư nặng nề.
Lủng lẳng, lủng lẳng, lủng lẳng.
Nó đung đưa như con lắc!
Chu Sa che mặt: “Xong rồi!”
Triệu Thiên Thành bị Vân Tiền và Đặng Tư Nam giữ lại, suýt chút nữa đã bị đẩy vào góc tường.
Trước khi anh ấy kịp phản ứng: “Hai người đang làm gì vậy?”
Sa Linh: “Ồ! Ông Triệu!”
Giây tiếp theo, lại có một tiếng động khác.
Nam Tương Uyển cuối cùng cũng gục xuống và ngủ thiếp đi trên ghế sô pha.
Triệu Thiên Thành: “…”
Đúng rồi, hắn quên mất Nam Tương Uyển không biết uống rượu.
Cát Đông Tuyên bắt chéo chân: “A Uyển còn chưa trưởng thành, anh Triệu, anh dụ dỗ trẻ vị thành niên uống rượu không phải là hơi vi phạm đạo đức sao?”
Vừa nói, cô vừa đưa tay ra hiệu xin tiền.
Triệu Thiên Thành sắc mặt đen như đáy nồi, yên lặng lấy điện thoại di động ra phát bao lì xì.
Nhận hồng bao và im lặng đi!
****************
Tiểu thuyết được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại Manga Toon, Novel Toon.
Vui lòng không reup lên bất cứ nền tảng nào!
****************
Destiny vui vẻ tại KTV, một khi họ đã cao hứng, họ sẽ quậy cho đến cuối đêm.
Nam Tương Uyển sau khi uống một ly rượu đã ngủ thiếp đi, cô ngủ rất say, mặc dù âm nhạc trong phòng đinh tai nhức óc nhưng vẫn không tỉnh dậy.
Cuối cùng, mọi người say sưa nhảy múa trong phòng.
Bảy người, sáu thành viên Destiny cộng thêm một Triệu Thiên Thành, nhảy mạnh nhất, bang bang.
Monica và Jing Dashuai chơi hôn nhau giữa đám đông, rất say mê.
May mắn thay, ánh đèn mờ nên không ai nhận thấy hành động của họ.
1 giờ sáng, 6 cô gái của Destiny đều đang ngáp dài, họ đã rất mệt mỏi và muốn trở về khách sạn để ngủ.
Triệu Thiên Thành vẫn chưa thấy đủ nên gọi xe của nhân viên khách sạn đến đón Destiny, sau đó chạy đến phòng nhân viên bên cạnh tiếp tục vui vẻ.
Chu Sa và Chu Văn Hạ mỗi người khiêng Nam Tương Uyển xuống cầu thang bằng một cánh tay, bảy người họ trở lại khách sạn trên hai chiếc xe.
Nhưng khi xe chạy được nửa đường, Chu Sa chợt nhớ ra.
Quay đầu lại hỏi: “Chờ một chút, Monica và Nguyên soái Cảnh đâu?”
Cát Đông Tuyên ngồi ở hàng ghế sau ôm