Khi màn đêm buông xuống, đèn của hai khu vườn treo được bật lên, dải đèn cảnh quan là Cố Bắc Hoài đích thân lựa chọn, mỗi chiếc đều được thắp sáng vừa phải.
Việc thắp đèn dường như đang ăn mừng chiến thắng hôm nay.
Chỉ là hai người trong cuộc, không biết bầu không khí lãng mạn của khung cảnh ánh sáng trong hoa viên.
Một người vội vã tắm cho ba con mèo, còn người kia trong phòng tập thể dục đang đổ mồ hôi đầm đìa sau khi xem phim hoạt hình.
Ngày hôm sau, Hiểu Đông đến đón cô đúng giờ như thường lệ.
Nam Tương Uyển vui vẻ lên xe, mở hộp đồ ăn sáng ở ghế bên cạnh.
Trên đường đi Hiểu Đông cứ ngáp ngủ, hình như đêm qua ngủ không ngon.
Nam Tương Uyển: "Lái xe có chán không?"
Nói đến đây tay cô ngứa ngáy, cô muốn thử một mình lái xe, cô còn chưa sử dụng kỹ năng lái xe mà Cẩu Tử đã cho cô!
Hiểu Đông thực hiện một cú drift đẹp mắt và vẫy tay, sau đó bình tĩnh trả lời: "Ồ, chị đã ở công ty cả đêm hôm qua và chị đã không ngủ nhiều, nhưng khả năng lái xe vẫn ổn."
Nam Tương Uyển im lặng rút lại ý định của việc tự mình lái xe, trợ lý đắc lực của cô đôi khi khá bí ẩn.
Đến phòng chờ nơi ghi hình "Ca sĩ", cô thấy cả Monica và Nguyên soái Cảnh đều đã đến, họ không mang theo trợ lý, mỗi người đều tự xách một túi mỹ phẩm lớn.
Hiểu Đông chào một tiếng rồi nằm xuống sô pha đi ngủ, đánh một giấc.
Nam Tương Uyển ngạc nhiên nhìn hai người họ: "Hai người bây giờ đã kết hôn rồi sao?"
Nguyên soái Cảnh: "Đoán xem tôi là vợ hay chồng?"
Monica: "Chuyện người lớn đừng tò mò!"
Nam Tương Uyển không tin: "Bây giờ tôi cũng có bạn trai rồi nhé?"
Hiểu Đông giật mình ngồi dậy, hoàn toàn mơ màng.
Nguyên soái Cảnh giơ ngón tay cái lên: "Cô trâu bò thật đấy, Nam Tương Uyển, hai người hiện đang ở giai đoạn nào?"
Monica: “Có phải đã về nhà nhau rồi không?”
Nam Tương Uyển: “Cái gì?”
Hiểu Đông hét lên: “Ah——”
Nam Tương Uyển quay lại: "Chị không ngủ sao?”
Hiểu Đông nói một hơi: "Chị có thể ngủ được à? Có ai có nút bịt tai không? Chủ đề này chị không nghe được!"
Ba người nói chuyện quá dễ gây kinh ngạc, Hiểu Đông thực sự sợ hãi, nếu cô không thể bịt miệng đối phương, chỉ có thể tự bịt lỗ tai.
Chỉ là trong quá trình đeo nút tai, Nam Tương Uyển, Monica và Nguyên soái Cảnh cứ nhìn cô ấy và rất coi trọng Hiểu Đông.
Hiểu Đông: “Sao ba người lại nhìn tôi?”
Monica: “Đeo vào nhanh đi, chúng ta sắp có thịt đây.”
Hiểu Đông nhanh chóng tăng tốc: “Trời ơi!”
Nguyên soái Cảnh thật sự buồn cười: “Nam Tương Uyển, trợ lý nhỏ của cô thật ngây thơ.”
Nam Tương Uyển: "Ừm, quá ngây thơ rồi.”
Từ đây, Hiểu Đông không thể nghe thấy gì nữa, tác dụng của nút bịt tai thật tuyệt vời.
Nguyên soái Cảnh lập tức biến thành một thiên thần buôn chuyện nhỏ, cuống cuồng hỏi Nam Tương Uyển: "Cô có chắc chắn về mối quan hệ của mình với Cố Thiên Vương không?"
Monica đảo mắt: "Đã xác nhận từ lâu rồi, không phải chúng ta đã nói về nó lần trước sao? Từ bao giờ vậy? Hai người kết hôn rồi sao?"
Nam Tương Uyển: "Không phải, chúng tôi nói việc kết hôn trước sau đó mới xác nhận quan hệ, ngày hôm kia đã quyết định xong rồi."
Monica: "???"
Nguyên soái Cảnh: "Hai người, Cái này, cái này, cái này...!Thật sự rất khó hiểu!"
Nam Tương Uyển lộ ra vẻ mặt đau khổ: "Nhưng anh ấy không cho tôi ăn thịt."
Nguyên soái Cảnh: "Hả??? Tại sao, thịt không ngon sao?? Anh ấy ăn chay à?"
Nam Tương Uyển: "Ngon mà, dạo này có ai không thích thịt đâu? Thật không thể tin được!"
Monica che mặt: "Tôi có thể đảm bảo rằng hai người không nói về cùng một chuyện."
Nguyên soái Cảnh: "Tôi có nên không cho cô ăn lợn, cừu, gia súc hay gà, vịt hay ngỗng nữa không?"
Nam Tương Uyển tỏ vẻ khó hiểu: " Tôi, tôi đang nói về thịt."
Nguyên soái Cảnh: "Tôi cũng đang nói về thịt!"
Monica cười như điên.
Phải mất một lúc lâu Nguyên soái Cảnh mới hiểu Nam Tương Uyển nói thịt nghĩa là gì.
Anh nhảy dựng lên: "Vãi! Nam Tương Uyển, cô có quá phóng khoáng không? Trông cô giống một cô gái vừa tròn mười tám sao? Cô có vấn đề gì vậy!"
Nam Tương Uyển: "Anh nói không đúng, tôi là người bình thường, có nhu cầu s1nh lý, được chứ?"
Nguyên soái Cảnh: "Đm! Nhu cầu s1nh lý, cho dù người