Tại sảnh khởi hành của sân bay, Nam Tương Uyển đang chờ lên máy bay với chiếc điện thoại di động trong tay.
Nguyên soái Cảnh và Monica kéo cô vào một nhóm, cả ba bắt đầu trò chuyện video.
Một lát sau, Nam Tương mở gọi video ra và bắt đầu phàn nàn: "Monica, thật là ngu ngốc, Mao Đài đắt như vậy mà cô lại mua mười hộp?"
Monica: "Tiền là gì so với việc đè được Cố Bắc Hoài?"
Nguyên soái Cảnh: " Nhỏ giọng lại đi! Nam Tương Uyển, cô đang ở đâu? Có thuận tiện nói không?
Nam Tương Uyển: "Tôi là người duy nhất trong phòng chờ VIP."
Nguyên soái Cảnh hào hứng: "Thật tốt! Nào! Nói cho ta biết, hôm qua hai người các ngươi mấy lần?"
Nam Tương Uyển: "Ha ha, không thành."
Monica thanh âm cao hơn hẳn một quãng tám: "Cái gì?! Hắn không được hay là ngươi không được?"
Nguyên soái Cảnh: "Sao lại vậy? Anh ấy có say không?"
Nam Tương Uyển: "Anh ấy không say chút nào!"
Monica: "Anh ấy ổn chứ?"
Nguyên soái Cảnh: "Thật tuyệt vời, không nên giữ bí mật như vậy, nói cho tôi biết quá trình cụ thể?"
Nam Tương Uyển bắt đầu nhớ lại: "Đầu tiên, tôi c ởi quần áo của anh ấy.
"
Monica hét lên: "Phải rồi! Sau đó thì sao?"
Nam Tương Uyển: "Anh ấy có mùi rất thơm.
Tôi vừa cởi vừa ngửi."
Monica phát điên một lần nữa: "A! Chúa ơi! Nghe thôi đã thấy phấn khích!"
Nguyên soái Cảnh: "Tiếp tục, tiếp tục đi, chuyện gì xảy ra tiếp theo?"
Nam Tương Uyển: "Sau đó tôi c ởi quần của anh ấy ra "
Monica và Nguyên soái Cảnh hét lên đồng thời đập bàn đến đỏ mặt, chạy tung tăng như khỉ.
Nguyên soái Cảnh: "Làm sao có thể không thành công?"
Monica: "Anh ấy không say, vậy anh ấy phản ứng như thế nào? Sau khi cô c ởi quần ra đã xảy ra chuyện gì? Cô đã làm gì? Cô có chạm vào anh ấy không?"
Nam Tương Uyển: "Chạm? Không, mông của anh ấy rất tròn, tôi vỗ vài cái! Cảm giác thật tuyệt!"
Hai người đối diện đồng thời im lặng, kích động nhất thời hoàn toàn biến mất.
Nam Tương Uyển: “Hai người làm sao vậy, nói chuyện đi.”
Monica che mặt: “Cho nên sau khi cởi đồ vất vả, cô đánh vào mông anh ấy sao?”
Nguyên soái Cảnh: “Tôi hiểu và thông cảm cho anh ấy, cho dù anh ấy có phản ứng nhưng gặp cảnh này thì..., cô doạ anh ấy sợ luôn rồi!"
Nam Tương Uyển không chịu nhận: "Chúng tôi đã hôn nhau!"
Nguyên soái Cảnh lại nổi cơn: "Cái gì? Hôn như thế nào? Anh ấy chủ động?"
Nam Tương Uyển: "Tôi đã chủ động."
Monica: "Làm tốt lắm! Ánh sáng của phụ nữ!"
Nam Tương Uyển: "Nhưng tôi cắn môi anh ấy, anh ấy hét lên."
Monica: "..."
Nguyên soái Cảnh: "Cúp máy, tạm biệt, chúng ta sau này không được nói chuyện này nữa, cô thật đáng sợ!"
Trong học viện quân sự.
Hai ngày nay tâm trạng của Nam Triều Dương rất tốt, anh còn đi dạo còn ngâm nga một bài hát nhỏ, thỉnh thoảng lên mạng đấu khẩu với fan Bắc Đế, đừng sống quá vui vẻ.
Nhưng mà hôm nay, sau khi ăn cơm xong từ căng tin đi ra, liền bị một bóng người quen thuộc chặn lại.
Khung Lan vẫn giữ bộ dạng bình tĩnh, tiến lên một bước: “Đồng chí Nam Triều Dương, tiến lên một bước nói chuyện đi.”
Những người khác đi ngang qua đều nhìn sang, ánh mắt thỉnh thoảng dán chặt vào Nam Triều Dương.
Lỗ mũi của Nam Triều Dương mở to gấp đôi, anh đi song song với Khung Lan và ngồi xuống một chiếc ghế dài cách đó không xa.
Khung Lan ngồi thẳng dậy và hỏi: "Ngày nghỉ lễ quốc khánh, ngươi có bận gì không?"
Nam Triều Dương: “Ta cũng không biết, xem muội muội của ta.”
Khung Lan gật đầu: “Em của ngươi bình thường ở trong làng giải trí đều có lịch trình làm việc dày đặc, chắc là không có thời gian cùng ngươi về nhà?”
Nam Triều Dương tại chỗ không vui: "Vậy ta không về nhà!"
Khung Lan: "Vậy cũng tốt, không trở về, chúng ta cùng nhau đi xem Vạn Lý Trường Thành đi?"
Nam Triều Dương nhất thời không hiểu ra: "Hả???"
Khung Lan nhìn về phía xa xăm: "Ta đến Kinh đô đi học, còn chưa nhìn qua thành phố này, cũng chưa từng đi danh lam thắng cảnh."
Nam Triều Dương: "Ồ, được rồi, nhưng ngươi không phải về nhà sao? Ngươi là con một, phải không? Bố mẹ ngươi có đồng ý không?"
Khung Lan: "Bố mẹ ta đều qua đời rồi"
Nam Triều Dương: "..."
Anh ấy