Cố Bắc Hoài bước ra khỏi phòng và phát hiện trong nhà có gì đó là lạ.
Đồ ăn nấu đang dở gần sắp nhũn trong nồi, nước sôi trong ấm bên cạnh cũng không ai quan tâm, ba anh đang ung dung ngồi trên sô pha trong phòng khách đọc báo.
Cố Bắc Hoài không nói nên lời đi tới, tắt lửa cầm ấm nước lên, sau đó đi ra mắng cha mình.
Làm thế nào một người có thể làm cho một mớ hỗn độn như vậy ở nhà và không thèm quan tâm? Ba anh có thể quan tâm tới việc nhà chút không? Nước sôi đã lâu không nghe thấy, còn có thể nhàn nhã ngồi đây đọc báo sao? Anh thực sự không biết mẹ anh đã chịu đựng như thế nào suốt ngần ấy năm!
Cố Bác Nghĩa bị con trai làm cho sửng sốt, cuối cùng tức giận gập tờ báo: "Ta thỉnh thoảng mới tới đây.
Đây là nhà của mẹ con, ta chỉ là khách, con còn nói ta sai sao? Ta bình thường đều bận rộn như vậy, con không thấy sao? Con có quan tâm không?"
Ông đã rất bất mãn về con trai mình!
Khi Diệp Phi Mỹ đến nhà ông, ông phục vụ bà rất tốt và không để Diệp Phi Mỹ làm chút việc nhà nào.
Nhưng khi ông đến nhà Diệp Phi Mỹ, Diệp Phi Mỹ phụ trách nấu ăn, còn ông phụ trách rửa bát.
Thật không công bằng!!!
Lối sống của hai người họ rất hiện đại, vì lý do công việc nên sẽ không ở cùng nhau suốt mà họ sẽ điều chỉnh ngày làm việc, dành ra những ngày hẹn hò cho nhau.
Trong thời gian làm việc, Diệp Phi Mỹ ở trong khu vực quân sự còn Cố Bác Nghĩa ở trong viện nghiên cứu.
Đến ngày hẹn hò, họ sẽ bàn bạc về việc đến nhà đối phương chơi một hai ngày, tuy có kỳ quặc nhưng sau bao nhiêu năm, họ vẫn giữ được sự tươi mới của tình yêu và tuyệt đối tôn trọng nhau.
Chỉ có đứa nhỏ trong nhà chịu khổ, cũng may Cố Bắc Hoài từ nhỏ đã ở trong quân đội, cho nên căn bản không có khái niệm này.
Cố Bắc Hoài: "Nếu nhà bị cháy, đó là lỗi của ba.
"
Cố Bác Nghĩa: "Tất cả những người lính đều mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế sao?Ta không cảm thấy có vấn đề hì quá lớn, chỉ có cảm thấy con hỗn đản!"
Cố Bắc Hoài: "Ba có bản lĩnh nói cho mẹ không?"
Cố Bác Nghĩa tức giận nói: "Ra ngoài đi, ra làm ruồi cùng mẹ con đi!"
Cố Bắc Hoài: "?"
!
Khi Nam Tương Uyển và Nam Triều Dương bị treo ngược lên cây đại thụ, ông ngoại đã không quan tâm bọn họ nửa canh giờ, mà đắm chìm trong đánh cờ.
Diệp Phi Mỹ vội vàng chạy ra ngoài, lởn vởn xung quanh trái phải của ông, vừa cầu xin sự thương xót vừa khóc.
Bà giống như một con ruồi, ù, ù.
Những người khác đều ngây người, chỉ có Tân Lão là bất động như núi, như thể không nghe thấy gì cả.
Nam Triều Dương choáng váng vì bị treo ngược lên cây, sau đó anh xúc động đến mức rơi nước mắt.
Không ngờ người đầu tiên xông ra can ngăn không phải mẹ anh, mà là dì này, sau này nhất định phải đối xử tốt với dì!
Ngay khi Nam Triều Dương xúc động đến mức thề thốt trong lòng, Diệp Phi Mỹ đã ngồi xuống trước mặt Tân Lão và bày tỏ thái độ thương lượng.
Tân Lão liếc bà với ánh mắt sắc bén, ông không coi trọng người khác, nhưng ông muốn xem con nhóc này cầu xin cho người khác như thế nào
Diệp Phi Mỹ hít một hơi thật sâu và nghiêm mặt nói: "Chú Tân! Chú treo cháu lên và đặt Nam Tương Uyển xuống đi.
"
Tân Lão: "! "
Nam Triều Dương: "???"
Diệp Phi Mỹ tiếp tục: "Cháu không muốn thấy von bé phải chịu đau khổ.
Nếu chú trừng phạt con bé như thế này, trái tim cháu sẽ bắt đầu đau đớn! Nếu cháu bị đau tim vì sợ hãi, chú! "
Tân Lão: "Ta không chịu trách nhiệm.
"
Diệp Phi Mỹ mở cổ họng và tru lên: "Chú Tân!!!"
Tân Lão: "Ngươi đi tới đi lui làm gì, ngươi đã gần năm mươi tuổi rồi mà còn ở đây cãi cọ với ta, vẫn còn là một đứa trẻ hay sao?"
Diệp Phi Mỹ vẫn muốn tiếp tục khóc, nhưng chẳng được bao lâu, khi nhìn thấy một cặp vợ chồng đi qua, bà ấy lập tức thu lại vẻ mặt, đứng ngây ra như không có chuyện gì.
Cặp đôi này chính là Nam Tống và Tân Tử!
Hai người trên tay vẫn xách túi siêu thị, rõ ràng là ra ngoài mua sắm, vừa trở về đã thấy phía trước náo nhiệt từ xa, lại gần mới phát hiện hai đứa sinh đôi đang treo ngược trên một cái cây.
Con trai họ, Nam Triều Dương, sắp khóc, cảm thấy rất có lỗi.
Cô con gái Nam Tương Uyển không biết chuyện gì đang xảy ra, cô bị treo ở đó nhưng lại tràn đầy năng lượng, còn đang khiêu khích một con sóc nhỏ trên nhiều cái cây.
Nam Tống chết lặng khi nhìn thấy cảnh này! Đầu óc ông ong ong!
Tuy