Sau bữa tối, Nam Tương Uyển và Nam Triều Dương trở về ký túc xá ở trường, còn Tân Tử và Nam Tống ở lại nhà Tân Lão.
Cố Bắc Hoài đã sớm đỗ xe ở cổng khu nhà, đưa hai chị em về.
Anh chọn chiếc xe mà anh đặc biệt mua ở kinh đô, anh cũng không lái xe vào trong khu nhà, dùng một chiếc xe màu trắng để đi lại mang ý nghĩa không tốt, vì vậy chiếc xe này không thể vào khu nhà, anh chỉ có thể đón người tại cổng.
Quãng đường đi bộ từ nhà ra bên ngoài khu nhà là khá dài dài.
Cứ như vậy, Nam Triều Dương khập khiễng với chiếc lưng vẫn còn vặn vẹo.
Nam Tương Uyển ở bên cạnh không nói chuyện.
Cảnh tượng này được nhìn thấy bởi Công Tấn và La Duy đang đứng trên ban công xem náo nhiệt ăn kem, vốn dĩ hai người đang cười và muốn nhìn thấy sự bối rối của hai anh em, nhưng ai biết họ lại nhìn thấy một màn như vậy.
Công Tấn bị sốc: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thằng nhóc ngớ ngẩn này bị đánh sao?"
La Duy: "Nam Tương Uyển thật đáng sợ! Cô ấy thực sự đã đánh anh trai mình?"
Nam Tương Uyển quay đầu nhìn" !"
Hai người nhanh chóng ngồi thụp xuống, kem chảy nhỏ giọt trên mặt đất.
Nam Tương Uyển liếc nhìn ban công, sau đó cõng Nam Triều Dương trên vai, bồn chồn bước đi.
Đang nhìn gì đó? Lần sau gặp biết tay cô!
Xa xa, Tân Lão đứng ở cửa, yên lặng nhìn bóng lưng hai anh em, không biết đang suy nghĩ gì.
Nam Triều Dương còn chưa kịp phản ứng đã bị em gái cõng đi, sau đó ngồi lên chiếc xe mà anh ghét nhất của Cố Bắc Hoài.
Nhìn thấy trạng thái của Nam Triều Dương, Cố Bắc Hoài cũng sửng sốt: “Sao vậy?”
Nam Tương Uyển không nói gì.
Nam Triều Dương nghẹn ngào nói: "Không liên quan đến ngươi!"
Cố Bắc Hoài: " Vậy xuống xe đi, ta không tới đón ngươi."
Nam Triều Dương: "..."
Nam Tương Uyển: "Lái xe đi, anh đừng dài dòng như vậy."
Cố Bắc Hoài: "Ồ."
Nam Triều Dương: "Hả!"
Sau khi đưa hai anh em đến trường, Cố Bắc Hoài gọi Nam Tương Uyển lại .
Nam Triều Dương bĩu môi thoái thác: “Em gái không đi, ta cũng không đi!”
Có anh ở bên, tuyệt đối sẽ không để hai người đơn độc ở chung, không có đâu.
Nam Tương Uyển: “Vậy đợi anh một lát.”
Từ khi cô lên xe, rõ ràng Bắc Bắc có chuyện muốn nói với cô, có lẽ là chuyện rất quan trọng.
Không ngờ, Cố Bắc Hoài cũng không nói cụ thể gì, mà chỉ đưa tay xoa đầu cô: “Em là nhất!”
Nam Tương Uyển co rút đồng tử, cúi đầu: “Nhưng em cũng hay mắc lỗi phải không?”
Cố Bắc Hoài: “Vậy thì em cũng là nhất!”
Nam Tương Uyển kiên định ngẩng đầu: “Sau này em sẽ càng tốt hơn.”
Cố Bắc Hoài cười nói: “Đi thôi, đi thôi.”
Nam Tương Uyển xuống xe đi bộ vào cổng trường với anh trai của mình.
Nam Triều Dương vừa đi vừa quay đầu chửi Cố Bắc Hoài bằng môi, không câu nào giống câu nào.
Nụ cười trên môi Cố Bắc Hoài biến mất, anh nắm chặt tay, anh trai của Sói nhỏ thật đáng ăn đòn!
...
Ngày hôm sau, cơn đau của Nam Triều Dương vẫn chưa biến mất nên anh lại rủ Khung Lan ra ngoài chơi, đưa cô đến trung tâm mua sắm mua quần áo và giày dép.
Khung Lan rất ngạc nhiên: "Anh đã trúng xổ số ư?"
Nam Triều Dương: "Ừ! Một cơn gió từ trên trời thổi xuống nửa triệu tệ!"
Khung Lan: "Nhưng tôi nghĩ anh đã dùng hết tiền tiết kiệm để mua cho tôi."
Nan Triều Dương ngượng ngùng: "Yên tâm đi, đôi giày này rất tốt, cô có thích không?"
Khung Lan: "Anh có bị đánh không?"
Nam Triều Dương hét lên: "Không!"
Khung Lan: "?"
Nhân viên trung tâm mua sắm: "Giảm 20%!"
Khung Lan: "Chà , tôi rất thích."
...!
Trong trường học, nửa đêm một đám người biến mất không thấy tung tích.
Hầu hết các học sinh đều không chú ý đến, nhưng tất cả các thành viên chiến đấu đặc biệt của khoá 20 đều chú ý đến, các tân sinh khoá 21 lại ra ngoài làm nhiệm vụ!
Lần này còn được tạo nghỉ lễ và nghỉ theo dõi, e rằng sẽ lâu hơn lần trước?
Không biết nhiệm vụ là gì mà mất nhiều ngày như vậy.
-----------------
Trên chiếc máy bay chi3n đấu cỡ lớn, 27 người ngồi ngay ngắn trong khoang, không mang theo bất cứ thứ gì, thậm chí còn không mặc quân phục bình thường.
Chuyến bay kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ, cuối cùng đưa họ đến một hòn đảo vào buổi tối cùng ngày.
Ngay