Onoki hơi dừng lại thân hình, sắc mặt có chút nghi ngờ, sau đó bỗng nhiên biến sắc.
chỉ thấy trên cổ của hắn bỗng nhiên hiện lên vẻ tím tái, sau đó hắn bỗng nhiên đau khổ ôm lấy cổ của mình ngã lăn ra đất.
kurotsuchi lúc này cũng không bình tĩnh được nữa rồi, nàng vội vàng chạy đến bên cạnh onoki lo lắng la to:
“ ông nội, ngươi không sao chứ?
khốn kiếp, ngươi rốt cuộc làm gì ông nội của ta?”
kiba lạnh nhạt nói ra:
“ không có gì, hắn chỉ trúng độc mà thôi.
nếu bây giờ ngươi đưa hắn về chữa trị hẳn là sẽ có thể kịp thời ngăn chặn độc tố khuếch tán, khiến cho tính mạng hắn không có nguy hiểm.
nếu ngươi còn muốn đánh nhau, vậy thì tính mạng này của hắn xem như xong.
ta ở đây chờ ngươi”.
kurotsuchi nghe vậy sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám nói gì.
nàng nhìn gương mặt nhăn nhó tràn đầy mồ hôi của onoki, thần sắc vô cùng phức tạp.
một cái anbu đội viên đi tới nhỏ giọng nói ra:
“ kurotsuchi đại nhân, bây giờ phải làm thế nào?”
“ trở về, đem ông nội ta trở về chữa trị, tính mạng của ông nội ta mới là quan trọng nhất”.
“ thế còn hắn thì sao? không phái người theo dõi hắn, để hắn tùy ý làm gì thì làm sao?
hắn nói ở đây chờ ngài không biết có phải là đang lừa gạt không, hắn cũng không có lí do làm vậy a?”
kurotsuchi lườm đối phương một cái:
“ ngươi cảm giác ai có thể theo dõi hắn?”
anbu nghe vậy lập tức im miệng.
nói đùa cái gì, 30 cái anbu vừa chết xong chính là bằng chứng tốt nhất cho thực lực của đối phương, còn muốn đơn độc ở lại theo dõi?
ngại mình sống quá dài?
thế là kurotsuchi vội vàng mang lên onoki cùng đám người, vội vàng hướng về phía nham ẩn phương hướng chạy trở về.
kiba cũng không vội rời đi, hắn tìm một vị trí tốt gần đó bắt đầu kiến tạo lâm thời phòng ở, chờ kurotsuchi trở lại.
quả nhiên sau đó nham ẩn cũng không hề phái người tới đây dò xét, bọn hắn lúc này đã nhận rõ được thực lực của kiba đáng sợ đến mức nào.
......
nham ẩn thôn, bệnh viện.
một vị bác sĩ từ phòng khám đi ra, kurotsuchi lo lắng đi tới hỏi han:
“ garochi, ôn nội ta thế nào rồi?”
mặc áo blouse trắng garochi bác sĩ lắc đầu nói ra:
“ trúng độc, độc rất nặng, đã tấn công vào nội tạng công năng, khiến nội tạng công năng suy yếu.
may mắn onoki đại nhân được đưa về sớm chúng ta có thể kịp thời chữa trị để giữ vững hắn tình trạng sức khỏe không cho độc tố có cơ hội chuyển biến xấu, đáng tiếc muốn loại bỏ hoàn toàn thì không cách nào.
trừ khi là trong nhẫn giới chữa thương thánh thủ đệ ngũ hokage tsunade tự mình ra tay, nếu không ta cũng không nghĩ ra ai có thể chữa lành cho onoki đại nhân.
có điều tsunade sẽ không dễ dàng rời konoha, càng không có lí do để cứu onoki đại nhân vào lúc này.
nghe nói onoki đại nhân là trong lúc chiến đấu với địch nhân bị hạ độc, địch nhân vẫn còn chưa đi xa?
chuyện này ta xem ra...”
hắn nói đến đây liền không hề tiếp tục nói ra, kurotsuchi nghe vậy sắc mặt trầm xuống:
“ muốn cởi chuông thì phải do người buộc chuông sao? ý ngươi là muốn ta tìm hắn, cầu hắn ban cho thuốc giải?”
garochi nghe vậy gật gù nói ra:
“ hắn hạ độc xong còn không đi xa, chủ động ở lại tự nhiên rất tự tin vao độc dược của bản thân.
hắn chắc chắn kurotsuchi ngươi sẽ đến cầu hắn, bởi vậy mới ở lại gần đó.
xem ra chuyện này hắn đã sớm dự tính trước, muốn nham ẩn chúng ta vì cứu onoki đại nhân bỏ ra đại giới a.
kurotsuchi, ngươi xem mà làm đi thôi, chúng ta đã tận lực”.
kurotsuchi nghe vậy cắn chặt hai hàm răng, hừ lạnh một tiếng.
nàng thông qua cửa kính nhìn về phía bên trong, onoki lúc này nằm trên giường bệnh, sắc mặt có chút tái nhợt, lộ ra suy nhược thần sắc.
lấy tuổi của hắn, sức khỏe đã đi xuống rất nhiều, không còn được như thời trẻ.
bất kể là bệnh gì đều có thể khiến cho hắn chống đỡ hết sức vất vả.
kurotsuchi nhẹ nhàng thở dài một tiếng,