Thủy Dung nhìn cô gái, lại nhìn sữa dê cùng bánh trong tay, còn rất nóng, cô liền cầm chén để lên quầy hàng, chờ cô gái này ăn xong cơm thì sữa dê cùng bánh cũng nguội.
Mèo nhỏ không giống với con người, con người thích đồ ăn nóng hầm hập.
Mà đầu lưỡi của mèo nhỏ rất mẫn cảm, vô cùng sợ nóng.
Nằm trong vòng tay của con người, độ ấm có lẽ hơi cao so với bọn nó, nhưng vẫn có thể tiếp thu.
Bạn trai Trần Viện Viện có tính cách khác với cô ấy, Lam Tĩnh là người ôn nhu cẩn thận, lại rất yêu bạn gái mình.
Chỉ là chàng trai này tính cách tương đối giống con gái, hắn chiếu cố rất nhiều chi tiết trong phương diện sinh hoạt cô không thể tưởng tượng được, đôi khi có thể làm tính nôn nóng của cô hận không thể hung hăng đấm một cái.
Trước mạt thế Lam Tĩnh là chuyên viên trang điểm, chủ yếu phục vụ cho khách nữ.
Cho nên khuôn mặt trang điểm của Trần Viện Viện, cũng không phải là do cô ấy làm.
Đến nỗi vì sao một chuyên viên trang điểm giỏi sẽ trang điểm cho bạn gái mình thành một "Người chết"?
Kỳ thật chủ yếu vẫn là Trần Viện Viện không đủ kiên nhẫn, thời điểm bị ấn ở trên giường để trang điểm, bụng vang không ngừng.
Phần mũi cũng chỉ mới phủ một tầng phấn, biểu tình vô cùng vặn vẹo, còn chưa tán đều, cũng chưa thể phủ phấn ở phần gáy cùng tai, cô liền đem bạn trai đang dong dong dài dài trang điểm đẩy ngã trên giường, áp mặt xuống hơn phân nữa phấn trên mặt đều rơi xuống người đối phương.
Hôn thâm tình một lúc, thần trí đối phương đang hoảng hốt ý loạn tình mê.
Vẻ mặt cô đạm nhiên liền chạy lấy người.
Rất giống tra nữ vô tình, xuống lầu ăn ngon.
Thủy Dung dẫn Trần Viện Viện đi vào nhà ăn, phát hiện bốn thanh niên trên thực tế đã ăn hết đồ ăn trên bàn, chỉ là cơm hơi nhiều, hiện tại một đám nằm liệt trên ghế vẫn không nhúc nhích giống như bốn con mèo lười nhác đang tiêu thực, lười biếng nói không nên lời khiến người khác bật cười.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie).
Xin chân thành cảm ơn.)
"Ăn cơm xong, chỉ cần đem chén dĩa để mâm đồ ăn thu về chỗ là được." Thủy Dung dặn dò một câu, xem bộ dáng bọn họ là biết trước mạt thế chắc hẳn là ăn không ít nơi, nhà trọ cô không có người phục vụ, làm khách tự bưng cũng là bất đắc dĩ.
Nhóm thanh niên lười nhác gật đầu, nhưng ý tứ nhúc nhích một chút cũng không có.
"Thực đơn bữa sáng trong tiệm được dán lên vách tường, quý khách nếu muốn ăn món nào, chỉ cần nói với tôi là được."
Thủy Dung chỉ thực đơn trên vách tường, sau đó nói với Trần Viện Viện.
Trần Viện Viện nhìn thực đơn, a lên một tiếng.
"Chủng loại còn rất phong phú, hm..
Để tôi xem, hai chén hoành thánh..
thịt tươi, hai bánh nướng tương vừng, hai trứng bạch thủy, hai đĩa dưa muối nhỏ, lại đến..
Hai bánh bao thịt bò hành tây nhỏ đi!"
Bạn trai cô tính con gái, cũng là nam nhân, ăn nhiều hơn cô, ngày thường đồ ăn không đầy đủ, hắn đều để cho cô ăn, hiện tại có đủ đồ ăn, Trần Viện Viện cũng là đau lòng bạn trai muốn sủng hắn thật tốt.
"Vâng! Tổng cộng món quý khách chọn là.." Thủy Dung lặp lại một lần nữa, sau đó ở thương thành hệ thống mua nguyên liệu, phòng bếp lập tức liền có tiếng rửa rau xắt rau.
Nghe được phòng bếp có động tĩnh, Trần Viện Viện vô cùng ngạc nhiên, giống lão tam đi nhìn lén, nhìn đến phòng bếp nhỏ người máy nấu nướng như Na Tra, tức khắc trừng to mắt miệng há to có thể nhét vừa một quả trứng gà.
"Oa! Chủ tiệm cũng quá được đi? Người máy này thật uy phong nha!"
Thủy Dung nhìn ánh mắt khiếp sợ cùng kính nể không thôi của Trần Viện Viện.
Người máy cầm dao múa may thái rau có gì uy phong.
"Lát nữa đợi người máy nấu nướng nhắc nhở, đèn sáng lên là đã nấu xong, đi lấy cơm là được." Thủy Dung chỉ phòng bếp chỗ lấy cơm có cái đèn nhỏ, lại chỉ mặt bên cửa sổ ở phòng bếp nói.
"Tốt tốt! Không thành vấn đề!" Trần Viện Viện thông cảm liên tục gật đầu, cô cũng biết đối phương vội vàng muốn chăm sóc mèo.
Ở chung với cô gái sảng khoái như vậy đặc biệt làm người khác thấy thật thoải mái, Thủy Dung cười với cô ấy, liền vội vàng đi xem bé mèo mới nhặt.
Thủy Dung trở lại đại sảnh, phát hiện Dương Sắt Sắt đỏ mắt tía tai đã không còn, cô cũng không thèm để ý.
Trong tiệm có đồ vật bảo vệ, không ai có thể lấy đồ vật trong tiệm mang đi, đồng thời cũng không thể trộm được bất luận là đồ vật được bày ra bán.
"Meo meo! Tiểu gia hỏa nên ăn chút đi." Thủy Dung bưng chén nhỏ độ ấm vừa tốt, sau đó để lên mặt đất.
Tiếp theo mở bao đặt mèo, ôm tiểu gia hỏa thành thật không nháo ra.
"Ai nha, tỉnh rồi? Thật đáng yêu!" Thủy Dung ôm mèo giống tư thế ôm em bé, nhìn nó không giãy giụa, hoàn toàn không giống động vật hoang dã, Thủy Dung cười xán lạn.
Lúc trước thời điểm đến cửa hàng thú cưng xem Sơn Trúc, tên kia tuy rằng không cắn không cào người, nhưng không có ngoan như vậy.
Vuốt lông mèo, Thủy Dung đem nó đặt lên mặt đất, xê dịch chén cơm, làm tiểu gia hỏa có thể thuận lợi ăn.
"Quất Bảo, tên của mày là Quất Bảo được không?" Thủy Dung vuốt ve lông mèo, lớn tiếng dọa người an bài xong tên của mèo nhỏ.
"Ô!" đối mạt với hương thơm đồ ăn tứ phía, mèo nhỏ không có ăn một cách hung mãnh, mà là nâng cái đầu nhỏ có vòng Elizabeth nghiêm túc nhìn mặt Thủy Dung.
Thủy Dung bị đôi mắt ngập nước của mèo nhỏ nhìn đến tâm mềm nhũn, duỗi tay xoa lông mèo.
"Mau ăn đi nha, bụng nhỏ tao sờ qua, bẹp bẹp,