Chương 11.
Trong siêu thị yên lặng mấy giây.
Một nam nhân trung niên ôm lấy đầu ngồi xổm xuống dưới, từ trong cổ họng tràn ra thanh âm áp lực mà lại nghẹn ngào, “Tôi không muốn chết, vợ con của tôi còn chờ tôi trở về!”
Tay của nữ nhân trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa cũng bụm mặt mà nức nở, “Ba mẹ tôi cũng không biết còn sống hay đã chết, tôi mà chết, bọn họ làm sao bây giờ?”
Nam nhân bên cạnh ôm bả vai nàng, thần sắc bi thương, “Tiểu Lê......”
Cảm xúc những người sống sót đã có áp lực thật lâu giờ như hồng thủy mà bộc phát ra, mặc kệ là người sống sót có bị nhiễm virus hay không, giờ phút này đồng dạng bàng hoàng bất lực, bởi vì ai cũng không biết người tiếp theo bị nhiễm có thể là bọn họ hay không.
Xa xa gần gần truyền đến tiếng kêu rên, làm cho bọn họ vô pháp tiếp tục ôm tâm lý may mắn, ở trong mạt thế sống sót.
Tươi cười trên mặt Hướng Nam Xuyên chậm rãi biến đổi, nếu không phải lúc lâm nguy anh kích phát được dị năng, lúc này người ngồi ở chỗ này khóc chính là anh.
Hệ thống: “Còn có ba phút.”
Hướng Nam Xuyên phục hồi tinh thần lại, hiện tại không phải thời điểm để buồn khóc, anh nhìn những người sống sót đang khóc loạn thành một đoàn, thực sự đau đầu.
Trì Nghiễm cầm một quả xoài đi đến trước quầy thu ngân, “Lão bản tính tiền!”
Hướng Nam Xuyên đánh giá hắn, trong khổ mua vui nói: “Một quả xoài hai mươi đồng vàng, đồng vàng của anh trống không, xem anh lớn lên rất soái, nếu không anh lưu lại gán nợ đi?”
Nghe vậy, động tác Trì Nghiễm đang hướng túi tiền đào tinh hạch ngừng lại một chút, hắn móc ra một đống tinh hạch, “Dùng cái này có thể tính tiền chứ?”
Hướng Nam Xuyên cầm lấy máy rà quét, đống tinh hạch trên tay anh tất cả đều là tinh hạch cấp một, một tinh hạch cấp một đổi được một trăm đồng vàng, tổng cộng, “3006 đồng vàng.”
Trì Nghiễm lại móc ra một đống tinh hạch nữa.
Hướng Nam Xuyên vội vàng ngăn cản hắn, “Anh làm cái gì?”
Trì Nghiễm nghiêm túc nói: “Cho cậu.”
Biểu tình Hướng Nam Xuyên bất đắc dĩ, thật sự không đành lòng nói cho hắn, tinh hạch của hắn đổi thành đồng vàng đều dừng ở trên tay hệ thống, “Anh lấy về đi, thuận tiện đem những người khác kéo lại đây mua trái cây.”
Vì thế một đám người đó đang khóc đến ngốc bị Trì Nghiễm kéo tới trước quầy thu ngân, “Tôi, tôi mua quả táo.” Khóc hết nước mắt, người sống sót từ trong túi quần móc ra mấy cái nhẫn, người sống sót nơi này lúc trước đều có kinh nghiệm đi siêu thị mua trái cây, sáng sớm liền đi đến cửa hàng vàng bạc cầm mấy thứ trang sức nhỏ đặt ở trong túi dự phòng.
“Cảm ơn đã mua, người tiếp theo.”
Thấy Trì Nghiễm đi tới kéo bọn họ, mập mạp đỡ Mộ Đông, đối Trì Nghiễm nói: “Tự chúng ta tới là được.”
Mập mạp đem vòng cổ trân châu trên cổ đặt xuống dưới, Hướng Nam Xuyên dùng máy rà quét đảo qua, tiếp đó đuôi lông mày của Hướng Nam Xuyên hơi nhếch lên, không nghĩ tới cái vòng cổ này có thể đổi được một ngàn đồng vàng.
Mộ Đông bây giờ đã là thần thức không rõ, mua bán yêu cầu là hai bên tự nguyện, mập mạp không thể thay thế Mộ Đông mua sắm, nhưng siêu thị bao gồm hắn ở bên trong cũng mới mười bảy người, bên ngoài tất cả đều là tang thi, không dám mời chào người sống sót tiến vào.
“Tiểu Đông? Tiểu Đông?” Mập mạp loạng choạng đỡ bả vai Mộ Đông, cố đánh thức hắn.
Hệ thống: “Còn có một phút đồng hồ.”
Hướng Nam Xuyên: “Tôi đã biết, đừng nhắc nữa!”
Hướng Nam Xuyên duỗi tay vỗ vỗ mặt Mộ Đông, chạm vào làn da liền cảm giác được đầu ngón tay nóng bỏng, còn tiếp tục nóng như vậy, dù không biến thành tang thi, cũng nóng đến hỏng đầu.
Hướng Nam Xuyên vặn nửa bình nước khoáng chưa uống xong ra, đổ chút nước ở lòng bàn tay, chụp vào mặt Mộ Đông, “Mộ Đông mau tỉnh lại! Mộ Đông!”
Mộ Đông cảm giác mí mắt của mình rất trầm, thân thể khi lạnh khi nóng, hắn nghe được giống như có người đang kêu tên hắn, nhưng hắn trước sau không mở được đôi mắt ra, lúc này hắn cảm giác được có một đôi tay lạnh lẽo đặt ở trên mặt hắn, Mộ Đông dùng toàn bộ sức lực mở to mắt, là lão bản tiệm trái cây kia......
Cám ơn trời đất, Mộ Đông rốt cuộc tỉnh, Hướng Nam Xuyên vội vàng hỏi: “Mộ Đông cậu muốn mua trái cây không?”
Mộ Đông tựa hồ sốt đến mơ hồ, có chút hồ ngôn loạn ngữ, “Tôi muốn mua một túi quýt, mẹ tôi thích ăn quả quýt, buổi sáng ra cửa bà còn để tôi tan tầm mang một túi quýt về nhà……”
Nghe được lời Mộ Đông nói, mấy người tiệm lẩu thoáng chốc đỏ hốc mắt, xoay người yên lặng dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Lúc này một người cắt kiểu tóc húi cua của tiệm lẩu nói: “Tôi đi lấy quả quýt.”
Hướng Nam Xuyên hỏi hệ thống, “Còn có bao nhiêu thời gian.”
Hệ thống: “Mười giây.”
Hướng Nam Xuyên nhịn không được thúc giục nói: “Đừng chọn, tùy tiện lấy mấy quả lại đây, nhanh lên!”
“Được!” Tóc húi cua chạy nhanh cầm mấy quả quýt chạy tới.
Hướng Nam Xuyên tiếp nhận quả quýt, “Năm quả quýt, tổng cộng 60 đồng vàng, mời tính tiền.”
Mộ Đông mở to mắt, suy yếu mà nói: “Được.”
Hệ thống: “Nhiệm vụ tùy cơ hoàn thành, khen thưởng nhiệm vụ đã phát đến trong kho hàng, mời cửa hàng trưởng kịp thời kiểm tra và nhận.”
Hướng Nam Xuyên mở kho hàng ra, lấy thuốc kích phát dị năng.
Một người sống sót đột nhiên đứng lên, “Hô hô!”
Mấy người sống sót khác hoảng sợ nói: “Cậu ta biến thành tang thi.”
Trước mắt phảng phất có thứ gì đó hiện lên, tiếp theo người kia mới vừa biến thành tang thi liền biến mất ở trong siêu thị.
Mọi người không có tâm tình đi chú ý ninja đem tang thi quăng ra ngoài, nội tâm bọn họ sợ hãi, người tiếp theo biến thành tang thi sẽ là ai?
Nhiệt độ trên người Mộ Đông dần dần thối lui, gân xanh trên thái dương nổi lên, đôi mắt từ đỏ đậm quay lại thành màu đen, môi ẩn ẩn như đang muốn nói, móng tay biến thành màu đen, Hướng Nam Xuyên cảm thấy không ổn, đây nghiễm nhiên là dị năng thức tỉnh thất bại, muốn hóa tang thi.
Hướng Nam Xuyên lại không chần chờ, lặng lẽ đem thuốc kích phát dị năng bỏ vào trong bình nước khoáng, “Mập mạp, uy Mộ Đông uống một chút nước.”
Khuôn mặt mập mạp đầy u sầu, lại không đành lòng buông ra Mộ Đông, để hắn tự sinh tự diệt, ngơ ngác tiếp nhận bình nước khoáng, uy Mộ Đông uống nước.
Nước vừa rót vào trong miệng, Mộ Đông theo bản năng nuốt. Bình nước khoáng cũng chỉ thừa ba ngụm nước, rất mau liền uy xong rồi.
Sau một lát, Mộ Đông bình ổn xuống dưới.
Lúc này, lại có một người sắp hóa tang thi, người này là nam nhân trung niên lúc trước ôm đầu khóc, đôi mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân mặc tây trang, gian nan mà mở miệng nói: “Vợ con của tôi.....”
Nam nhân mặc tây trang vội vàng bảo đảm nói: “Đại Chu, tôi đáp ứng anh, tôi nhất định sẽ trở