Chương 15.
Ngắn ngủn mười mấy giây, dị năng Hướng Nam Xuyên lại lần nữa hao hết, đầu óc hỗn độn, đột nhiên anh cảm thấy giữa mày lạnh lẽo, thất thần một lát, anh đột nhiên tỉnh táo lại, liền thấy đầu ngón tay Trì Nghiễm nhẹ điểm vào ấn đường anh, “Đi thôi.”
Hướng Nam Xuyên nhẹ giọng nói: “Tôi thấy dị năng giả tốc độ kia.”
Trì Nghiễm ôm lấy bả vai Hướng Nam Xuyên, “Tôi đã biết, hắn hiện tại đang đi theo đằng sau chúng ta. Xuỵt! Đừng nói chuyện.”
Sóng điện não hai người không giống nhau, nhưng ý tứ thật ra lại rất giống nhau.
Hướng Nam Xuyên ngưng thần yên lặng nghe, quả nhiên phát hiện phía sau còn có tiếng bước chân của người khác, cho dù đối phương cố tình thả nhẹ bước chân, rốt cuộc cũng chưa có trải qua huấn luyện, đối với người có tính cảnh giác cao như Trì Nghiễm mà nói, dễ dàng phát hiện hắn tồn tại.
Hướng Nam Xuyên dùng ánh mắt truyền lại tin tức, gϊếŧ hắn? Cái ý niệm này, khiến Hướng Nam Xuyên hoảng sợ, anh từ khi nào trở nên tàn nhẫn độc ác như vậy, tùy ý định đoạt sống chết người khác, nhưng tưởng tượng đến chuyện ngày đó phát sinh, Hướng Nam Xuyên nghĩ lại mà sợ, nếu không phải anh mạng lớn thì đã sớm chết ở trong miệng tang thi. Trái tim Hướng Nam Xuyên dần dần trở nên cứng rắn như sắt, anh tình nguyện để hai tay dính đầy máu tươi, cũng không nghĩ trở thành bạch liên hoa thiện lương thuần khiết.
Môi mỏng Trì Nghiễm khẽ mở, không tiếng động nói: Hiện tại còn chưa phải thời điểm.
Hai người trở lại trên ngã tư, cùng lúc tiếp đội ngũ ban nãy.
Vừa rồi khi bọn họ tới, đem tang thi bên trong bách hóa dẫn ra, cũng may số lượng không nhiều lắm, những người này đều trải qua sự huấn luyện của Trì Nghiễm một phe, đối phó với mấy con tang thi là không thành vấn đề, chờ đến lúc đám người Hướng Nam Xuyên trở về, mấy con tang thi đã bị bọn họ giải quyết. Hơn nữa những người này, cũng không có người bị tang thi bắt được, chỉ có một đại thúc vì tránh né tang thi mới không cẩn thận bị trẹo chân.
Trở lại hiệu sách, Trì Nghiễm đem chuyện ở Cảnh Hoa Tiểu Khu nói cùng mọi người, hắn còn nói lần đó là do người ở bách hóa cố ý đem tang thi dẫn lại đây.
Hắn đem chuyện nói hết ra, hỏi mọi người quyết định có muốn đi cứu người của tiểu khu không. Bởi vì lần này bọn họ gặp phải không phải là tang thi, mà là người sống sờ sờ, đặc biệt những người này cực kì hiểm ác.
Mọi người sau khi nghe xong, trên mặt toát ra biểu tình phẫn hận, bởi vì trong đám người ngày đó chết đi có bạn bè, thân nhân của họ.
Chung Hạo nghĩ đến bạn gái Tiểu Lê bị biến thành tang thi, hốc mắt hắn đỏ bừng, thống hận nói: “Tôi thật muốn gϊếŧ sạch bọn họ, vì Tiểu Lê mà báo thù!”
Hướng Nam Xuyên trầm tư thật lâu, “Người ở Cảnh Hoa Tiểu Khu hẳn là bị bọn họ khống chế.”
Mập mạp nhăn mặt, “Tôi sợ Tạ Huy sẽ tiết lộ tình huống chúng ta.” Mọi người cũng mới ở chung hai ba ngày, chưa nói tới cảm tình nhiều ít, nếu là đối phương dụng hình mà nói, Tạ Huy chống đỡ không được nói ra thì về tình về lý cũng có thể tha thứ được.
Trì Nghiễm nói: “Bọn họ vốn dĩ đã biết tôi có dị năng, điểm này không cần lo lắng.” Điều duy nhất hắn để ý chính là, Tạ Huy sẽ đem tình huống ở siêu thị Hướng Nam Xuyên nói ra.
Hướng Nam Xuyên đề nghị nói: “Nếu không nhân lúc bọn họ còn không biết, chúng ta phát hiện chuyện bọn họ trốn ở trong Cảnh Hoa Tiểu Khu, buổi tối dứt khoát liền đi qua đánh lén bọn họ.”
“Buổi tối không được.” Trì Nghiễm nói, buổi tối hành động cũng không tiện, còn có khả năng người một nhà ngộ thương lẫn nhau, sáng sớm không kịp phòng bị mới là thời cơ đánh lén tốt nhất. “Tốt nhất là vào hừng đông buổi sáng ngày mai hành động.”
Mộ Đông ưu sầu nói: “Nhưng chúng ta không biết đám Lục ca ở khu nào, như thế nào đánh lén bọn họ?”
Hướng Nam Xuyên thở dài một hơi, “Nếu có thể cùng người Cảnh Hoa Tiểu Khu liên hệ thì tốt rồi, nội ứng ngoại hợp, vừa lúc đem bọn họ một lưới bắt hết.”
“Buổi tối tôi đi thăm dò tình huống một chút.” Trì Nghiễm nói.
Hướng Nam Xuyên ngẩng đầu nhìn trần nhà, ngữ khí trầm trọng, “Tốt, anh cẩn thận một chút, đừng để bị bọn họ phát hiện.”
Nhận thấy hơi thở lầu hai rất nhanh biến mất, Hướng Nam Xuyên cong cong khóe miệng.
Trì Nghiễm không có ở trên đường chặn gϊếŧ dị năng giả tốc độ kia, đúng là vì để đám người Lục ca cho rằng bọn họ muốn đi đánh lén. Trên thực tế Cảnh Hoa Tiểu Khu cũng không thích hợp để bọn họ đánh lén, thứ nhất là bọn họ không biết vị trí cụ thể của đám Lục ca, hai là Cảnh Hoa Tiểu Khu còn có rất nhiều người sống sót vô tội, đám người Lục ca không đem mạng người bỏ vào trong mắt, đến lúc đó còn có khả năng lấy tính mạng bọn họ để áp chế, cho nên tốt nhất là để cho đám Lục ca chủ động tiến đến đánh lén bọn họ.
Cùng Trì Nghiễm giao tiếp ánh mắt, Hướng Nam Xuyên hơi gật đầu nhẹ đến không thể nhìn thấy, “Đi vào trong tiệm của tôi nói.”
Tiến vào siêu thị liền ngửi thấy một trận hương vị xoài nồng đậm, Hướng Nam Xuyên cảm thấy thèm, duỗi tay từ trên kệ để hàng cầm mấy quả xoài, sau đó anh khoanh chân trực tiếp ngồi xuống dưới đất, tay chân vụng về lột vỏ quả xoài.
Hướng Nam Xuyên từ trước đến nay không phải người có kiên nhẫn gì, lột đến đầy tay nước quả, còn đem quả xoài lột thành một khối gồ ghề lồi lõm, nhìn đã không muốn ăn, “Không ăn!”
Trì Nghiễm dùng dao gọt hoa quả trong túi, "Đưa quả xoài cho tôi." Hắn cầm lấy quả xoài, lấy trung tâm quả xoài, mặt trái gọt một phát, mặt phải gọt một phát, đem toàn bộ quả xoài cắt thành ba miếng, sau đó đem trái phải quả xoài hai miếng cắt ra, ở trên mặt thịt quả gọt thành hình chữ thập.
Hướng Nam Xuyên nghiêng mặt, tầm mắt dừng ở trên ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của Trì Nghiễm, sau khi Trì Nghiễm cắt xong quả xoài, ngón tay nhẹ nhàng đem vỏ trái cây hướng về phía trước vứt đi, vỏ quả xoài nháy mắt biến mất chỉ còn lại quả xoài xinh đẹp, Trì Nghiễm dùng mũi dao gọt hoa quả chọc quả xoài một miếng, đưa đến bên miệng Hướng Nam Xuyên.
Hướng Nam Xuyên nghiêng nghiêng đầu, không chút khách khí mà ngậm miếng xoài, “Trì Nghiễm anh quá lợi hại, biết nấu ăn còn biết gọt trái cây, đâu giống như tôi, trừ bỏ ăn thì cái gì cũng không biết làm.”
Đáy mắt Trì Nghiễm hiện lên ý cười mơ hồ, “Cậu thật tốt.”
“Ai?” Hướng Nam Xuyên da mặt dày nói, “Cảm ơn đã khích lệ, tôi cũng cảm thấy tôi rất tốt.”
Ăn xong quả xoài, Hướng Nam Xuyên hỏi ra nghi hoặc của chính mình, “Anh như thế nào xác định đám người Lục ca đêm nay sẽ đến đánh lén, anh không phải nói buổi tối không thích hợp đánh lén sao?”
Trì Nghiễm từ trong túi lấy ra một cái khăn tay, cẩn thận lau sạch dao gọt hoa quả, “Chúng ta xác thật không thích hợp hành động vào buổi tối, nhưng đám Lục ca không có cái băn khoăn này, trong đội ngũ bọn họ có dị năng giả tăng cường thị lực.”
Trì Nghiễm đã từng ở trong bách hóa ngốc một đoạn thời gian, đối với người bách hóa cũng có hiểu biết nhất định, hắn đem nhân vật trọng yếu trong đội ngũ Lục ca nói với Hướng Nam Xuyên một lần, “Tên đầy đủ của Lục ca thì tôi không rõ ràng lắm, hắn là dị năng giả lôi hệ.” Lôi hệ là một trong những loại dị năng có tính công kích lợi hại nhất, cho dù là Trì Nghiễm, cũng không dám bảo đảm ở trước mặt đối phương công kích có thể toàn thân mà lui.
Tô Mạn, dị năng giả phong hệ, bề ngoài là tình nhân của