Chương 6.
Một tên thanh niên giả bộ côn đồ nâng cằm lên, vênh váo tự đắc mà nói: “Con phố này hiện tại thuộc về Lục ca chúng ta quản! Cho nên đồ vật trong phố này phải nộp toàn bộ lên, từ mặt trên phân phối.”
Nghe thấy lời nói như vậy, một ít người lo sợ bất an, bọn họ là nhân viên một tiệm lẩu, thời điểm mạt thế đột nhiên bùng nổ, lúc ấy bọn họ đang ở phía sau bếp làm việc, bọn họ thấy một màn ăn thịt người bên ngoài, sợ tới mức vội vàng đem cửa sau bếp lấp kín, may mắn sau bếp không thiếu đồ ăn uống, mới có thể kiên trì nhiều ngày như vậy, nhưng một tháng đã trôi qua, còn không thấy người của chính phủ lại đây tới cứu viện, đang lúc bọn họ tuyệt vọng đến cực điểm, bọn họ phát hiện đường phố bên ngoài cháy.
Tiếp theo bọn họ từ cửa sổ nhìn thấy một người thả hỏa cầu ra, đem toàn bộ tang thi trên phố thiêu đốt, bọn họ khiếp sợ đồng thời lại bắt đầu có hy vọng, rốt cuộc có người lại đây tới cứu bọn họ. Lúc mới bắt đầu trong mười mấy người bọn họ có người cũng có dị năng giả, có người sức lực biến đại, một quyền có thể đập chết người, có người thị lực tăng cường, có thể nhìn đến địa phương rất xa, vài người này có dị năng, liền cho rằng chính mình là chúa cứu thế, tùy tiện đi ra ngoài. Bọn họ trơ mắt nhìn vài người này đi ra ngoài cửa hàng, bị tang thi đánh chết, rồi biến thành tang thi.
Nhìn đến tình cảnh này, bọn họ càng sợ hãi, tình nguyện chịu đói chết, cũng không muốn đi ra ngoài bị tang thi phanh thây.
Mấy người dùng ánh mắt giao lưu, nếu nói người kia chính là Lục ca, bọn họ có thể suy xét nhập quân đi vào, từ tối hôm qua nhìn đến cảnh tượng như vậy, bọn họ cảm thấy người nọ rất mạnh.
Tên côn đồ dù bận vẫn ung dung dùng ống thép vỗ vỗ vào lòng bàn tay, ngữ khí hàm chứa vài phần uy hiếp, “Các người nếu không muốn chết thì vẫn là ngoan ngoãn đem đồ vật giao lên.”
Nhân viên tiệm lẩu hơi gật gật đầu không thể nhìn rõ, “Chúng ta có thể nhìn Lục ca một chút có được hay không?”
Tên côn đồ khinh thường nhìn mấy người, “Lục ca là người muốn thấy thì có thể thấy sao?”
Đám côn đồ cười vang ra tiếng.
Nhóm nhân viên tiệm lẩu tức giận đến mặt mày xanh mét.
Tên côn đồ không kiên nhẫn phất phất tay, những người khác trực tiếp đi lên cướp đồ vật trong tay bọn họ.
Mọi người giận mà không dám nói gì.
Chỉ có người đàn ông trung niên dáng người cường tráng nắm chặt tay, “Giao cái rắm! Nhìn lão tử gϊếŧ chết các người!”
Đám côn đồ không những không sợ hãi, còn lớn tiếng ồn ào nói: “Đại Phi đi lên! Gõ đầu ông ta.”
Đem người chém gϊếŧ khiến nhiệt huyết người khác sôi trào, biểu tình bọn họ hưng phấn, trong mắt lóe ra quang mang tàn nhẫn, giơ mã tấu trên tay, lại hận không thể tự mình lên sân khấu. Ống thép đập vào cái trán người đàn ông trung niên kia, máu nóng bỏng bắn ra, hai đầu gối người đàn ông kia quỳ trên mặt đất, che lại đầu, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Nghe được tiếng kêu thảm thiết, những người này ngược lại càng thêm cuồng nhiệt, “Đại Phi không được a, để tao tới, tao một đao là có thể thọc chết nó.”
“Đánh chết nó! Xem nó còn dám kiêu ngạo hay không!”
Tên côn đồ cổ vũ, làm Đại Phi khơi dậy ý chí chiến đấu, hắn một côn lại một côn đập vào trên đầu người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên run run rẩy rẩy vươn tay, hơi thở mong manh nói: “Cầu xin mọi người, cứu tôi với!”
Những người ở tiệm lẩu nhìn một màn như vậy, bọn họ siết chặt nắm tay, hốc mắt tức giận đến đỏ bừng, “Các anh đừng đánh, sắp đánh chết người rồi!”
Mấy tên côn đồ đẩy hắn ra, “Lăn qua một bên đi!”
Chỉ chốc lát, người đàn ông trung niên ngã trên mặt đất, run rẩy vài cái, sau đó bất động.
Đại Phi chán ghét đạp đạp thi thể, “Đã chết?”
Mấy tên côn đồ khác không để bụng, còn cười hì hì chỉ vào thi thể nói: “Nhìn vóc dáng lớn như vậy, một chút cũng không đánh lại được, quả thật là phế vật! Các người đem thi thể đi thiêu đi, mùi máu tươi sẽ dẫn tang thi lại đây.”
Trong đám người tiệm lẩu, một thanh niên thanh tú tiến lên một bước, “Các anh......”
Những người khác vội vàng đè lại bờ vai của hắn, thấp giọng nói: “Mộ Đông đừng xúc động! Bọn họ nhiều người, chúng ta đánh không lại bọn họ.”
Đại Phi giơ lên ống thép dính máu nhắm ngay bọn họ, “Thất thần làm cái gì, còn không nhanh làm việc!”
Người tiệm lẩu cắn răng, đi qua nâng thi thể đến một bên, bọn họ bi thương quấn vải quanh thi thể, tưới rượu trắng lên, dùng bật lửa đốt lửa thiêu.
Vài phút trước, Hướng Nam Xuyên ăn uống no đủ đem ly mì gói ném vào thùng rác, đột nhiên sắc mặt anh khẽ biến, “Tôi giống như nghe được tiếng kêu thảm thiết.”
Đôi tai của Trì Nghiễm nhẹ nhàng khẽ động, sắc mặt hắn lạnh lùng, “Là những người ở bách hóa.”
Ánh mắt Hướng Nam Xuyên lạnh xuống dưới, trong mắt không có một tia độ ấm, “Bọn họ gϊếŧ người?”
Trì Nghiễm gật đầu.
Hướng Nam Xuyên đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trì Nghiễm, “Đây là địa bàn chúng ta đánh hạ, tuyệt đối không thể để cho bọn họ ở chỗ này muốn làm gì thì làm!”
Bọn họ tại con phố này đoạt đồ vật thì cũng thôi đi, còn dám gϊếŧ người, quả thật không đem bọn họ để vào mắt.
Hướng Nam Xuyên cũng không phải người tốt gì, chỉ là nhiệm vụ của anh cần thiết để những người sống sót đó tới hoàn thành, ngay từ đầu muốn mời chào một người khách nhân, tiếp theo chính là mười khách nhân, anh suy đoán, tiếp theo sau đó khẳng định còn muốn mời chào một trăm, một ngàn người, một vạn khách nhân, đều đang ở mạt thế, lấy đâu ra nhiều người sống sót như vậy, thật vất vả cứu được một ít người, thiếu một người Hướng Nam Xuyên đều muốn cùng người khác liều mạng.
Ánh mắt Trì Nghiễm nặng nề nhìn Hướng Nam Xuyên, sau một lúc lâu nói: “Được.” Kỳ thật Trì Nghiễm cũng không để ý đến chết sống những người đó, bất quá hắn cùng người của bách hóa có thù oán, mà Hướng Nam Xuyên quá mức đặc thù, khẳng định sẽ không khuất phục những người đó, cho nên cùng bọn họ đối đầu là chuyện sớm hay muộn, bọn họ hiện tại chỉ có hai người, thế lực đơn mỏng, có thể đem người trên phố này thu nạp toàn bộ là tốt nhất.
Hướng Nam Xuyên xoay người đi lấy xẻng sắt chuẩn bị đánh lộn, lại bị Trì Nghiễm ngăn cản, “Tôi đi là được, cậu ở trong tiệm đừng ra ngoài.”
Hướng Nam Xuyên nhìn tay chính mình đang quấn vải băng, lại nhìn nhìn Trì Nghiễm, “Bọn họ nhiều người như vậy, anh không sợ sao?”
Trì Nghiễm đạm nhiên nói: “Bọn họ là người thường.”
Cũng đúng, Trì Nghiễm thả hỏa cầu ra liền đến đầu tang thi cũng có thể nháy mắt đốt thành tro, bọn họ mấy tên côn đồ này tới nhiều thiêu nhiều tới ít thiêu ít.
Khi đám côn đồ khiêng đồ vật coi như thắng lợi trở về, một đạo hỏa cầu nện ở trước mặt bọn họ, “Đồ vật để lại, người cút!”
Dị năng giả!