Chưa kịp để y nói dứt câu, một tiếng gọi đã cất lên:
"A Trạch, về ăn cơm thôi.
Nương nấu rất nhiều món mà con thích."
Mẫu thân của Tống Trạch từ một xạp hàng nọ cất tiếng gọi y.
Vừa hay, Tống Trạch nhân cơ hội, không cho Tiểu Quân Tử kịp từ chối liền tưg biệt mà về trước, chỉ bỏ lại một câu.
"Ngày mốt dưới cây đào tươi tốt nhất thôn, ta đợi đệ ở đó."
Hiện tại
Trong đầu Cẩn Ngôn và Lôi Phong hiện lên một suy nghĩ:.
Đam Mỹ Trọng Sinh
Phải bảo vệ vị Thần Quan của bọn họ.
Sẩy ta là bị hắn cướp ngay.
Hắn chính xác đối với Thần Quan của bọn họ vốn là có ý không tốt.
Hình tượng xây dựng của hắn đối với y quá tốt, liền không thể vạch trần nổi.
Chỉ có thể đẩy hắn ra xa vị thần quan của bọn họ hết mức.
Thấy bọn họ có vẻ bàn xong chuyện, Chiêu Quân đi từ trong điện thờ bấy giờ mới bước ra.
Y tiến lại gần Tống Trạch, chỉnh lại màn che, đưa tay qua, ngỏ ý muốn dắt tay y đi:
"Ca ca, đất đá dưới điện rất khó đi, liền để ta dìu huynh xuống điện thờ."
Nói xong Chiêu Quân cũng không quen điểm trên gương mặt anh tuấn một nụ cười dịu dàng, đầy cưng chiều và ấm áp.
Tống Trạch cũng không thấy gì là lạ, từ trước đến giờ, vốn đệ ấy vẫn luôn như vậy nên không khách khí mà cũng đưa tay năm lấy.
Không biết quỷ tha ma bắt thế nào Lôi Phong và Cẩn Ngôn trên đường xuống điện liền dẫm phải rất nhiều đầu lâu, và hơn hết còn bị ngã vô số lần.
Vận xui, chính xác là vận xui.
Đi được vài bước liền bị sụt bậc thang, vài bước nữa lại bị cành cây rơi trúng đầu.
Hai người họ vất vả mới xuống được chân núi.
Còn phía trên họ, Tống Trạch và Chiêu Quân vẫn bình an vô sự, không nhiễm một cái lá, một hạt bụi nào.
Cẩn Ngôn không khỏi thấy bất công.
Bọn họ trời sinh ra đã may mắn như vậy rồi?
Không, không thể nào,à có lẽ là Thẩm Thần Quan nhà hắn cho tên kia may mắn, hắn làm sao có thể bằng được vị Thần Quan chuyên ban may mắn và sự bình an được chứ?
Vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, khoảng không gian như tĩnh lặng.
Bọn họ được đưa tới một không gian