Ngựa kia cứ chạy không chịu được ngã xuống đường đất.
Hắn cứ nằm ở đó, không phải không muốn đứng dậy, chỉ là hắn không đủ can đảm để đứng dậy, hắn hiện tại chết thật rồi chẳng biết về thể xác hay tâm hồn có lẽ là cả hai.
Nước mắt không ngừng rơi, hắn gào khóc trong đêm dưới nền đất như một đưa trẻ.
Nghe nói đêm đó có một kẻ, trên người mặc hỉ phục điên cuồng thúc ngựa trong đêm để tìm một người tri kỉ.
Nghe nói đêm đó nhà quan Huyện thắp đèn đi tìm thiếu gia nhà họ cả đêm.
Cũng nghe nói vị tân nương mới đến nhà họ không được lòng tân lang, bị tân lang vứt bỏ trong phòng khóc đến không thể nói được nữa.
Một thời gian không lâu sau đó.
Mộc Xuyên trong căn phòng chống trải, không có hứng thú giao tiếp với những người xung quanh.
Bị phu quân bỏ trong phòng tân hôn khiến danh tiết của nàng bị sỉ nhục thảm hại.
Gia đình nàng vứt bỏ nàng, sợ tổn hại đến danh tiếng nhà ho.
Nhị tiểu thư Mộc gia cũng đã trở về cùng với tình lang tổ chức đám hỉ linh đình.
Chỉ có người như bát nước đỏ đi là cô đau khổ.
Tân lang của Mộc Xuyên cũng không đỡ hơn.
Chàng không ăn không uống, sốt miên man nhiều ngày liền, không nói không rằng.
Nhận thêm đả kích tri kỉ không từ mà biệt mà mang tâm bệnh.
Đoàn phu nhân thấy con trai như vậy không khỏi đau lòng cũng lâm vào bệnh nặng.
"Mộc Xuyên."
Mộc Xuyên ở biệt viện, đang nhìn vô định, gần như mất phương hướng.
Mộ giọng nói từ trên mái hiên khiến cô chú ý tới.
Giọng nói quen thuộc của tình lang của nàng.
"Doãn Dương."
Mộc Xuyên vừa bất ngờ, vừa lo lắng cho tình lang.
Đây là nhà quan huyện.
Đây là đột nhập trái phép nếu bị bắt Doãn Dương sẽ bị đánh đến chết.
Doãn Dương nhận thấy xung quanh không có ai liền nhẩy xuống đất.
Tri kỉ lâu không được gặp khiên hai người không khỏi nước mắt lưng tròng.
"Mộc tiểu thư."
Mộc Xuyên nhìn Doãn Dương, ý thức được thân phận của mình không còn là Đại tiểu thư Mộc gia nữa bây giờ cô chính là thiếu phu nhân Đoàn gia.
Không khỏi có chút chua sót trong lòng.
Mộc Xuyên dìu Doãn Dương ngồi xuống ghế.
Trên người y vết thương lớn nhỏ xây sát.
Vốn là một vị thi sĩ không động đến đao kiêm đừng nói là trèo tường, nay vì cô mà không màng đến tiết tháo vuợt tường có chút khiến nàng đau lòng.
Doãn Dương vừa ngồi xuống liền nắm lấy đôi bàn tay của người thương mà thủ thỉ:
"Nàng sống có tốt không? Bọn họ có ức hiếp nàng không? Nếu sống khổ cức chi bằng chúng ta vứt bỏ tất cả bỏ trốn đi được không?"
Mộc Xuyên nhìn người thương trước mặt cười khổ.
Nàng đẩy tay Doãn Dương xuống mà đứng dậy:
"Ta vốn không mơ tưởng đến hai chữ hạnh phúc.
Hiện tại thân phận ta là Thiếu phu nhân Đoàn gia liền không thể cùng chàng phiêu bạt.
Chàng còn đương công danh, còn ta đời này đã chết.
Tâm ta còn nhiều nguyện vọng, lớn nhất có lẽ là nhìn chàng đỗ đạt.
Ta không mong chàng nhớ ta, chỉ mong chàng đem theo nguyện vọng của ta mà hoàn thành được không? Xem như ta cầu xin chàng.
Hiện ại hãy nhớ ta dưới dánh vẻ một tiểu thư Mộc gia, chàng hãy xem ta như đã chết rồi.
Còn ta cũng xem chàng là một thiếu niên lang ngâm hơ đối ẩm với ta như ngyaf nào.
Chúng ta dừng lại ở đó thôi.
Kiếp này có duyên không phận, nếu có kiếp sau, ta nguyện bỏ tất cả vì chàng."
Doãn Dương nhìn theo bóng nàng hái canh đào đang trồi nụ ngủ đông mầ ngắt xuống.
Nhìn cành đào ấy như số mệnh của hai người, có duyên đơm hoa nhưng không có duyên kết quả.
Doãn Dương nhìn bóng dáng nàng, không còn là vị iểu thư kia hiện tại thân thể yếu ớt đến cùng cực có lẽ tâm đã chết từ bao giờ.
Chàng hiểu tâm ý của nàng cũng hiểu nàng muốn chàng làm gì.
Nàng muốn chàng quên đi đoạn ình duyên ngắn ngủi, buông bỏ nàng để theo con đường vốn có.
Trầm ngâm một lúc nhìn bóng hình nàng, Doãn Dương biết bản thân vôn slaf không thể:
"Mộc Xuyên, nàng biết ta không thể."
Mộc Xuyên cầm cành đào đã héo trong lọ hoa nhỏ trên bàn, trưng cành đào vừa hái vào lọ ngồi xuống nhấp một chén trà:
"Chúng ta duyên đã tận rồi.
Hiện tại ta mong chàng sẽ đỗ đạt rồi quay về đây, chúng ta cùng ngâm thơ đối ẩm.
Ta chấp nhận số phận mình kiếp này rồi.
Chàng cũng nên chấp nhận thôi.
Phải sống thật tốt.
Sau này có gặp lại, dù thân phận chúng ta có khác như nào ta với chàng cũng có thể bỏ qua chuyện cũ uống một chén trà.
Tâm ta đã chết mời chàng về cho."
Doãn Dương lặng người nhìn nàng, tiêu rthuw nọ của hắn liền đã chết rồi, rời đi bỏ lại trên thế gian một Mộc Xương chết tâ đến cùng cực:
"Được, chúng ta coi nhau như bạn cũ, Nếu tâm nàng đã duyệt ta nghe theo nàng nhưng nếu đổi y định nàng có thể tìm người nhắn nhủ ta bất cứ lúc nào.
Tâm ta lúc nào cũng hướng về nàng."
"Hay cho câu tâm ta sẽ hướng về nàng."
Một giọng nói đanh théo vang lê.
Giọng nói này có chút quen thuộc.
Là Đoàn lão gia.
"Mộc Xuyên cô hay lắm.
Gian díu với tên này nên mới khiến nhà ta gặp đại hạn.
Người đâu bắt tên kia lại,, theo luật lệ, đánh hắn đến chết.
Trèo tường vào nhà quan là một tội, tội thứ hai là dan díu với người đã có gia thân.
Đưa thiếu phu nhân nhốt vào buồng trong.
Không có lệnh không được thả ta."
Doãn Dương con nhà văn vốn là không thể ngăn cản sự áp bức từ đám người kia.
Chàng cố vùng vẫy, một trượng đánh xuống khiến chàng choáng váng, không thể thở nổi nhưng vẫn cố vùng vẫy.
Mộc Xuyên được đưa đi cũng không ngừng gào thét xin ta,