Đám người phía dưới như được một mẻ cá lớn mà reo hò không ngừng nghỉ.
Chiêu Quân đã từ bao giờ lấy nón màn đội lên cho Tống Trạch, che khuôn mặt y lại.
Tống Trạch không nhanh không chậm dò hỏi:
“Xin hỏi ngươi thua rồi.
Tiểu tiên nhân đi theo ta đang ở đâu? Nam Huyết như ngài không phải muốn nuốt lời chứ?”
Mặc Thiên Vũ nhìn Tống Trạch và Chiêu Quân, khóe môi cong lên nụ cười.
Y thong dòng ngồi xuống ghế cầm bình rượu ngọc, uống một ngụm rồi hướng bình rượu lên phía trên đỉnh đầu.
“Chẳng phải trên đó sao?”
Tống Trạch hiện tại mới nhìn lên đ ỉnh chỗ bọn họ đang đứng.
Lồ ng vẫn được treo tại đó chỉ là người phía trong đã tỉnh lại, trên đôi mắt có chút ngấn lệ không nói thành lời.
Vừa rồi đúng là dọa Cẩn Ngôn y một phen.
Y đang lặng lẽ nhìn bọn họ liền bị một màn lụa đỏ cuông xuống phru kín làm mọi thứ trở nên tối tăm hiến y có chút sợ hai.
Biết là thần tiên khó có thể vì thế mà chết thêm làn nữa nhưng y sợ thì biết làm thế nào được?
Tống Trạch nhìn biểu lộ của Mặc Thần Vũ kia cười cợt, cũng không có ý hạ lồ ng xuống cho Cẩn Ngôn xuống đây.
Mặc Thần Vũ hắn ngược lại cười đến cao hứng.
Phải cho đến lúc Chiêu Quân nhìn hắn mới cười nhẹ đáp lại.
Bên cạnh ghế ngồi, Thần Vũ kéo cần gạt, chiếc lồ ng từ được thả xuống bàn cược nọ.
*Cạch*
Chiếc lồ ng vừa đặt xuống dưới liền tự động mở ra.
Cẩn Ngôn không một phút chần trừ mà xông ra.
Nhẩy xuống phía sau Tống Trạch, miệng vẫn không ngừng quát tháo Mặc Thần Vũ:
“Con rắn xanh kia, ta mà bắt được ngươi, ta … ơ nói được rồi.”
Mặc Thần Vũ nghe được câu kia không khỏi có chút nhíu mày nhưng sau đó liền lộ ra một nụ cười thế mà lại có chút vui vẻ?
Cẩn Ngôn lúc này mới nhận ra rằng cái người đối diện ba bọn họ này thực chất bộ dáng không giống con rắn xanh y gặp kia.
Đúng là quỷ thì lừa bịp khó đoán.
Đã là quỷ thì muôn hình vạn trạng, nào có ngoại lệ.
Tống Trạch không kịp để hai bên tiếp chuyện liền nhanh chóng cáo từ:
“Không làm phiền Nam Huyết nữa, chúng ta còn có việc, xin cáo từ trước.”
Mặc Thần Vũ không làm khó bọn họ.
Chỉ là đến đây, y