Tống Trạch nghe tự của y cũng nhớ ra được phần nào về vị Tiểu thần quan này nhanh chóng đáp lại:
“Đúng thật là cần một vài tiên nhân có tu vi cao một chút.”
Cảnh Ngũ không nhanh không chậm phất tay đóng lại tầng mây để sao bắt đầu giải xuống phía trên Tiên Kinh cũng không quên trả lời Tống Trạch:
“Đúng lúc viện ta có một số tiên nhân tu vi cũng được coi là chấp nhận được, liền cử xuống cho ngài tùy ý phân phó.
Ý Thần Quân thế nào?”
Tống Trạch không ngần ngại đáp lại:
“Vậy phải cảm phiền Cảnh Ngũ Tiên Nhân rồi.”
Tống Trạch không nhanh không chậm nói tiếp:
“Chúng ta hiện tại ở trong chợ quỷ.
Không biết những vị tiên nhân đó có cách nào vào nơi đây không?”
Cảnh Ngũ có chút khựng lại nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
“Ngài đợi một chút, bọn họ đang trên đường đến.”
Y nghe vậy cũng hiểu ra được ý tứ bọn họ biết cách vào, không nói tiếp nữa, trực tiếp cảm ơn một lần nữa
“Vậy ta cảm tạ ngài một lần nữa.”
Tống Trạch thoát khỏi mạng thông linh.
Nói đến vị Tiểu Thần Quan này cũng có chút giao hảo với y.
Hai người vốn có quen biết từ trước, phụ mẫu hai người vốn là hai cặp tiên nhân ngao du bốn bể.
Họ rời xa thế thái mà ngao du lục giới nhưng không biết tại sao, Tiên Kinh phái người truyền tin mời hai người về để bàn đại sự, từ sau việc đó liền mất tăm tích.
Người này cũng là y sau đại chiến thần ma đến Tiên Kinh mà gặp được.
Tống Trạch vừa dừng mạch suy nghĩ vừa thông báo với Cẩn Ngôn:
“Chúng ta mượn được người của Đông tiên điện.
Cảnh Ngũ Tiên Nhân cho chúng ta mượn người.”
Cẩn Ngôn vui vẻ biểu lộ ra mặt:
“Tốt quá rồi, vậy hiện tại chúng ta có nên tìm một chỗ nào đó đợi người đến?”
Tống Trạch cũng đành vậy, nếu bọn họ còn đi nữa liền khó có thể để những người kia tìm được:
“Đành vậy, chúng ta tìm một nơi nào đó dừng chân, tạm nghỉ đã.”
Hai người ra khỏi con hẻm nhỏ, trộn vào dòng người đến một khách lầu, vào đó nghỉ chân.
Một nơi nào đó phía cổng vào phía Tây chợ quỷ.
“Khai báo mật mã.”
Trên một bức tường nhỏ, một con quỷ sùng đang bám mình trên chiếc cửa làm một chiếc ổ khóa số vừa cất tiếng đòi mật mã.
Có hai thân ảnh, một nam một nữ.
Nữ tử đoán bừa một mật mã:
“Nhất nhị thất.”
Con quỷ sùng không di chuyển, chiếc miệng vừa nói vừa nhậm vòng bạc:
“Sai mật mã.”
Người nam nhân bên cạnh cũng đoán đại một chiếc mật mã:
“Ngũ lục cửu.”
Con quỷ sùng không vượt ngoài dự đoán lại lắc lắc chiếc vòng trong miệng kêu lên:
“Sai mật mã.”
Nữ nhân bên cạnh không còn đủ kiên nhẫn, dùng sức mà đấm liên tục thật mạnh vào mặt con quỷ.
Sau những cú đấm liên hồi, miệng con quỷ chảy ra một thứ chất lỏng màu xanh, mặt mày cũng biến dạng.
Nó đau đớn thốt lên:
“Sai… sai mật mã.”
Lần này nữ nhân kia càng không có đủ kiên nhẫn, lấy trong Tâm Kết ra pháp bảo Bao Tay Chùy, y đeo lên, biểu tình như sẽ đấm như vừa rồi vào mặt quỷ sùng canh cửa.
“Ngươi tránh ra một bên, để ta sử lý con quỷ này.”
Con quỷ sợ hãi, đấm như vừa rồi đã khiến y học máu sắp chết, để mà thứ gai nhọn như kia đâm y thì y chết mất.
Xin lỗi đại nhân, ta bán đứng ngài rồi.
Con quỷ trong thâm tâm thấy tội lỗi chất chồng nhưng tám chân từ từ đứng dậy rồi xòe ra cùng chiếc vòng đột nhiên cố định, trên đầu chiếc vòng hiện lên một mũi tên nhỏ.
Tám chân xoay chuyển, vừa xoay vừa đọc mật mã:
“Nhị tam thất.”
Xoay đến đâu, những tiếng máy móc vang lên đến đó, kèm theo đó là tiếng mời gọi:
“Đến nơi rồi, mời hai vị vào chợ.”
Chưa kịp để hai người định hình được, chiếc cửa mở ra mang theo đó là một làn khói đỏ tươi cùng với một lực đẩy hai người vào trong.
Phía trong mà một cảnh sông máu, một dòng trên một dòng