Triệu Trình như hiểu được nỗi lòng của người bạn này của mình liền nói:
"Được sinh ra từ gì thì sẽ đem lại cảm xúc như thế.
Ngươi chính là nếm trải quá nhiều đau buồn dưới nhân gian rồi.
Thôi không làm phiền Thần Quan nghỉ ngơi nữa.
Ta phải về sử lý chính sự của ta đây.
Tạm biệt."
Nói rồi Triệu Ty Mệnh đạp lên cây đào, rời đi một cách tiêu soái.
"Bộp"
Tiếng quả đào rụng xuống dưới hiên phá tan đi cảm xúc trầm mặc.
Tống Trạch cũng vì tiếng rơi ấy mà bừng tỉnh, đi vào trong tẩm điện.
Chợp tối trong tẩm điện.
Thẩm Tống Trạch cởi xiêm y trên người, lộ ra thân thể trăng muốt, làn da hồng hào như những bông hoa đang tươi sắc, ngâm mình xuống dòng suối nước nóng sau viện.
Tống Trạch kì cọ thân thể xong, liền thấy một cơn gió thoảng qua, mang theo chút mùi lạnh man mác.
Nó không những không làm y lạnh mà lại có chút thoải mái ngủ thiếp đi.
Làn gió lạnh tụ lại tại một điểm bên cạnh Tống Trạch, một làn khói đen biến mất, để lại một thân ảnh thiếu niên chừng 17, 18 tuổi.
Người đó nhìn dáng vẻ nhu mị như nước của người nọ dưới ôn tuyền mà không khỏi rung động.
Dù y có thấy qua bao nhiêu lần cũng chẳng thể nào bình tĩnh trong chốc lát.
Khi đã kịp định thần lại, thiếu niên ngồi xuống cạnh vị Thần Quan nọ, nhẹ nhàng vén mái tóc của người lên để nhìn rõ khuôn mặt sinh đẹp, nắm tay người, hôn lên mu bàn tay.
Để y không ngấm cái lạnh của sương và gió nơi này, thiếu niên nọ liền dùng linh khí an ủi, làm ấm cơ thể người nọ.
Hắn cứ vậy ngắm nhìn một hồi lâu đến khi Thần Quan nọ chuẩn bị thức giấc mới lưu luyển mà rời đi.
"Ta lại ngủ quên sao?"
Cũng chẳng phải là chuyện lạ.
Ôn tuyền rất ấm áp, cảm giác rất an toàn.
Gió lạnh nhưng lại không khiến y khó chịu.
Tống Trạch cảm chừng thời gian đã qua cũng kha khá đoạn.
Y liền đứng dậy thay xiêm y đã chuẩn bị sẵn trên bờ bước ra khỏi ôn tuyền chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai xuống nhân gian.
Một nén hương trôi qua.
Thẩm Tống Trạch đã yên giấc từ bao giờ.
Trắc vì hôm nay nhiều việc nên y ngủ đặc biệt ngon.
Kể cả hiện tại có ai đến quấy rầy y vốn không có sức kháng cự.
Làn khói đen lại đến, nam nhân nọ tiến tới bên giường Tống Trạch.
Vô Tình cảm nhận thấy có quỷ khí liền muốn bay đến chống trả nhưng lại được sự mát dịu của quỷ khí làm say giấc.
Một mùi vị thân quen, vừa gần gũi vừa xa lạ đến đáng sợ.
Nam nhân nọ ngồi xuống nền đất cạnh giường Tống Trạch.
Chỉ ngồi đó rồi nhìn y say giấc.
Đêm nào vẫn cũng đến, một Thần Quan tuyệt sắc nằm trên giường, một thiếu niên quỷ anh tuấn ngồi dựa vào thành giường, ngắm nhìn tuyệt sắc trước mắt mà cũng ây giấc.
Cảnh sắc yên lặng, bình yên đến lạ.
Nửa đêm canh ba
"Nè nè Lôi Phong, ngươi chuẩn bị đồ xong chưa?"
Ly Cẩn Ngôn hồi hộp không ngủ được.
Trong đầu Cẩn Ngôn ý nghĩ được phiêu bạt cùng Thẩm Thần Quan y ngưỡng mộ đã lâu cứ nhảy qua nhảy lại.
Cố gắng đến mấy cũng không thể lôi ra khỏi đầu.
Lôi Phong bên cạnh cũng không khá hơn là bao mà đáp lời:
"Đã chuẩn bị đầy đủ, pháp bảo, lộ phí, vân vân và mây mây những thứ khác.
Ngươi còn không may ngủ đi.
Ở đó là phí sức lực, mai mà không bảo vệ tốt Thần Quan ta liền đem ngươi ném xuống Lôi đài hành quyết."
Cẩn Ngôn thầm nghĩ: Tiểu quỷ nhà ngươi cũng đâu ngủ