Mà khi Tống Diệu Quốc đem một miếng hoành thánh đút vào trong miệng của bà.
Vương Thải Hà theo bản năng nhíu mày, nhưng ngay sau đó, hàm răng đụng vào da hoành thánh mỏng như cánh ve kia, một mùi hương ngọt thanh nhập vào trong miệng.
Chỉ chạm nhẹ vào da hoành thành một chút thôi nó đã bị phá, rồi sau đó chính là nước sốt cùng nhân thịt ngọt tươi, ở khoang miệng bày ra vị ngon của nó.Vương Thải Hà nháy mắt mắt sáng rực lên: “Ai da, đây là cái gì hoành thánh? Như thế nào ăn ngon như vậy nha!”Thấy bà thích ăn, Tống Diệu Quốc nhanh tay đút tiếp cho bà miếng nữa.
Vương Thải Hà ăn xong chỗ hoành thánh kia, bản thân đã chuẩn bị thật tốt cho việc nôn mửa.
Bà vẫn thường xuyên như vậy, buộc bản thân ăn cơm, mạnh mẽ ăn xong, vẫn là phản xạ có điều kiện mà nôn ra.Nhưng lúc này đây, bà không chỉ không có phun, ngược lại đột nhiên ăn uống mở rộng ra, một hơi ăn sáu cái!Sau khi ăn xong, tay chân trước kia luôn khó chịu run rẩy, vậy mà lúc này, cảm giác mệt mỏi không khoẻ lặng yên biến mất.
Bà cũng có thể ngồi thẳng thân mình, một dòng nước ấm thổi quét toàn thân.
Tất cả chua xót hỗn độn trong đầu cũng không còn, cả người đều cảm giác được một loại tư vị thoải mái khoẻ mạnh.
Bà đã thật lâu không có cảm thấy thoải mái như vậy.Đôi mắt Vương Thải Hà nóng lên: “Tiểu Lê đâu? hoành thánh này cũng ăn quá ngon, tôi như thế nào cảm thấy, vì ăn hoành thánh này mà bệnh của tôi thậm chí tốt hơn một nửa?”Tống Diệu Quốc cao hứng đến không được: “Đại khái bởi vì đây là hoành thánh do Tiểu Lê