“Tiểu Lê, ba con đã đi tìm xe, con chờ một chút, chúng ta sẽ đưa con đến bệnh viện, con đừng lo lắng.
Có chuyện gì liền nói với mẹ, nhưng nhất định cần phải yêu quý chính bản thân mình, được không?”Đây là con gái ruột của bà, bà còn chưa kịp yêu thương nó một ngày, sao lại có thể cứ như vậy mà chết đi được đâu?Tống Lê bị lời an ủi thật cẩn thận của mẹ Tống, được bà hầu hà, tâm tình có chút chua xót.Bị cha mẹ yêu thương thật tốt.
Trong trí nhớ thuộc về nguyên thân, cô biết, sau khi cô ấy bị ôm sai về Lâm gia, mười tám năm qua cô ấy cũng không cảm thụ được yêu thương của cha mẹ.Cho nên Tống Lê hướng Vương Thải Hà cười đến ngọt ngào: “Mẹ, con không có việc gì, không cần đi bệnh viện, con đã tốt rồi.
Còn có, con không phải bởi vì ghét bỏ trong nhà không có tiền mà nhảy sông.
Là có người làm hỏng cầu nhỏ, con đi đường đêm nhìn không rõ vì vậy mà ngã xuống”.Vương Thải Hà nghe được lời này, trong lòng thoải mái nhiều, nhưng cũng càng thêm tự trách: “Con gái ngoan, đều do mẹ lúc ấy phát bệnh, cha con chỉ lo đi mua thuốc cho mẹ, chưa kịp đi đón con.
Nhưng con yên tâm, nếu con đã trở lại, sau này cha mẹ nhất định đền bù thật tốt cho con.”Ngoài phòng mấy người hàng xóm nói Tống Lệ chê nghèo yêu giàu, khuyên Vương Thải Hà tiếp tục yêu thương Lâm Nhã Nhu có chút xấu hổ mà lặng lẽ đi rồi.Vương Thải Hà pha cho Tống Lệ một chén nước đường đỏ.
Tống Lệ vừa uống một ngụm, liền cảm giác được thật ngọt nào, ấm áp.
Sắc mặt trên mặt cô đã tốt hơn một chút, nói lời cảm ơn với Vương Thải Hà: “Mẹ, rất ngọt a, cảm ơn mẹ.”Đây là nước đường đỏ thật sự, ngon hơn rất nhiều so với dinh dưỡng dịch vị đường đỏ.Vương Thải Hà thấy Tống Lê ngoan ngoãn đáng yêu như vậy.
Tiếng nói của con bé lại ngọt ngào, hai mắt trong sáng, môi hồng răng trắng, một đầu tóc đen bóng mượt, làm cho tâm của