Lưu Mai Hoa lại nhìn nhìn con gái mình đang ngồi dưới đèn soạn bài, trong lòng không khỏi đầy tự hào : “Bọn họ nếu có đứa con ưu tú giống như con của mẹ, chắc chắn nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.”Người Tống gia có nằm mơ cười tỉnh hay không, Vương Tĩnh Ninh không biết, cô chỉ biết buổi tối hôm nay, bản thân cô lại nằm mơ thấy Tống Hà.Rồi sau đó cô thật vất vả ngủ rồi, mẹ cô, Lưu Mai Hoa lại tỉnh, lẩm bẩm lầm bầm: “Bây giờ là mấy giờ? Tống gia lại đang làm gì ăn ngon vậy! Đói đến mẹ không ngủ được!”Mùi hương kia nhè nhẹ từng đợt từng đợt, như là chui vào thần kinh của người!Tống Lê tối hôm qua đi ngủ sớm, vì vậy buổi sáng hôm sau cô tỉnh lại cũng sớm hơn.
Bữa tối cô đã ăn một chén lớn mì xé tay thịt bò kho, rồi sau đó đi tắm, ngủ một giấc đến 5 rưỡi sáng.
Vừa mở mắt ra, cô cảm nhận rõ ràng một luồng năng lượng ấm áp đang vận chuyển trong thân thể mình, cả người đều rất thoải mái.Chỉ là một cái chợp mắt, cô lại nhớ tới người tướng quân của mình ở mạt thế.
Đáng tiếc, cảm xúc khổ sở này cũng chỉ nhợt nhạt trong giây lát rồi lại biến mất, cô lại quên đi những ký ức này.Chợ bán thức ăn cách chỗ ở nhà Tống gia không xa, bên ngoài trời đã sáng, vì vậy Tống Lê tay chân nhẹ nhàng đứng lên đi rửa mặt, rồi cô mang theo giỏ đựng rau đi một chuyến đến chợ