Vương Thải Hà cười khổ: “Anh trai con rời nhà trốn đi cũng đã vài tháng.
Ba mẹ đã viết rất nhiều tin tìm người trên báo chí cũng không thấy có tin tức gì.
Hôm nay ba con còn đang đi nhờ người hỏi thăm khắp nơi đâu.
Cái thằng tiểu tử thối này, ai…”Tống Lê liền an ủi bà : “Mẹ, anh trai nhất định sẽ trở về.”Trò chuyện cùng Tống Lê vài câu, lo lắng trong lòng được phát tiết ra tới, Vương Thải Hà cảm giác được thoải mái một chút : “ Nó, một thằng con trai lớn đến như vậy, sống sờ sờ, năm nay cũng đã hơn hai mươi, tóm lại chắc cũng sẽ không bạc đãi chính mình.
Tính, mẹ không thèm nghĩ đến nó.”Giữa trưa, Tống Lê chỉ làm đồ ăn cho hai người, bởi vì Tống Diệu Quốc ở bên ngoài không về.Cô nấu một nồi cháo gạo kê bí đỏ, ăn lên thơm ngon ngọt miệng.
Một bát cháo bí đỏ còn kết hợp với một lủng sủi cao da mỏng đến trong suốt.
Hai mẹ con ăn lên quả thật thoải mái.Lưu Mai Hoa ở cách vách bưng chén đến gõ cửa.
Bà ấy vừa ngồi xuống đã đem đề tài vòng đến trên người con gái mình Vương Tĩnh Ninh.“Ngày hôm qua Tĩnh Ninh đi làm, người lớn trong nhà của các học sinh của con bé còn đuổi theo khen cô giáo tốt, còn muốn cướp đoạt với nhau