Trong tiềm thức Tống Lệ cũng biết, chính mình tạm thời chỉ có thể ở lại thế giới này mà thôi.
Suy nghĩ cẩn thận, cô bắt đầu nghiêm túc đánh giá một vòng căn nhà mình đang ở, rồi sau đó đã đưa ra một kết luận.Cha mẹ thân sinh của mình ở thế giới này thật sự rất nghèo.
Ít nhất là kém khá xa so với căn nhà của Lâm gia.Thậm chí, lúc ba Tống Diệu Quố làm cơm lúc chiều, cô còn nghe được âm thanh trà sát của ống múc gạo với đáy lu.
Cô chỉ sợ, hiện tại Tống gia nghèo đến mức, ngay cả gạo ba mẹ cũng mua không nổi.Giống như ở trong sách đã viết, Tống gia vì để cho Lâm Nhã Nhu bệnh tật ốm yếu từ nhỏ xem bệnh nên đã sớm háo không toàn bộ gia sản.Nhưng ngày tháng vẫn là muốn tiếp tục.Tống Lê muốn sống ở nơi này thật tốt, cô hy vọng, mẹ Vương Thải Hà ôn nhu từ ái thân thể có thể khoẻ mạnh lên, hy vọng ba Tống Diệu Quốc vụng về nhưng vẫn vì cô mà tiến bếp nấu ăn sẽ không gặp phải tai nạn xe cộ vào tháng sau.Ngô, còn vị anh trai của cô trong truyền thuyết đương vai ác Tống Hà kia, vài cái gì anh ấy nhất định phải làm vai ác đâu?Không chờ cho Tống Lê suy nghĩ cẩn thận, cô đã bị đệm chăn mềm mại làm cho thoải mái hoàn toàn chìm vào trong mộng đẹp.Lúc này, bên phòng cách vách, Vương Thải Hà cùng Tống Diệu Quốc lại không ngủ được.Trái tim của Vương Thải Hà thịch thịch thịch nhảy, cực kỳ không thoải mái: “Diệu Quốc, ông biết không? Bên Lâm gia muốn tố cáo chúng ta, bọn họ nói, lúc trước là do vợ chồng mình cố ý ôm sai con.
Ha, Nhã Nhu khi còn nhỏ, bác sĩ nói con bé không sống quá ba tuổi, mấy năm nay, hai chúng ta vì con bé trả giá nhiều như vậy, kết