Khi rời khỏi Bích Xuân Các, Trình Tố Tích vươn tay về phía Yến Sương.
Yến Sương sửng sốt: "Gì vậy?"
"Mật hoa đào."
Khinh bỉ liếc mắt, Yến Sương móc ra cái bình đựng chè hoa đào vừa rồi ném cho Trình Tố Tích, "Nuông chiều như vậy, sau này vật nhỏ kia chắc không leo lên trên đầu ngươi luôn đi!"
"Chíp!" Hoa Linh kháng nghị chíp một tiếng.
Nàng sẽ không có đâu!
"Hoạt bát chút cũng không có gì không tốt." Trình Tố Tích không khách khí thu bình ngọc vào, "Cảm tạ!"
"Đi mau, đi mau, đi mau!" Yến Sương phất tay, "Sớm muộn gì cũng bị chủ sủng các ngươi tức chết."
......
Rời khỏi Bích Xuân Các, Trình Tố Tích chiếu theo chỗ ở Trương lão hán ghi lại, một đường đi về phía Tây thành phố.
Hoa Linh thấy công trình kiến trúc trước mặt ngày càng đổ nát, có chút bất an "Chíp chíp" hai tiếng.
Nhận ra được cảm xúc của nàng, Trình Tố Tích nói: "Nơi đây là khu vực người bình thường sinh sống, không có phồn hoa như khu chợ được."
Ở trong thành Vĩnh An, cho dù là tu sĩ cấp thấp nhất, cũng có địa vị cao hơn người bình thường.
Cho nên, hai cha con Trương lão hán một người già một người bị thương, hiển nhiên không thể nào ở trong trung tâm thành được.
Nhưng mà ở đây cũng quá kém rồi đi......
Hoa Linh thở dài trong lòng, mặc dù nói bản thân mình đã bị khai trừ khỏi nhân tịch*, nhưng thân là Thần Thú, lại có chủ nhân bảo vệ, mỗi ngày trôi qua không buồn không lo.
Nếu như ban đầu xuyên thành người bình thường, không chừng còn phải trải qua những ngày đau khổ đây!
[*ý nói là Hoa Linh không còn là người nữa á]
Con người, vẫn luôn muốn thỏa mãn......
Đi đến trước một ngôi nhà tranh vách đất, Trình Tố Tích dừng bước lại, gõ nhẹ lên cửa gỗ kêu: "Trương lão hán có ở đây không? Ta đến đây mua gương đồng."
"Chân nhân chờ một lát, lão nhân ta ra liền." Giọng của Trương lão hán truyền đến từ bên trong cánh cửa.
Một lát sau, cửa gỗ mở ra, Trương lão hán nhiệt tình nghênh đón nói: "Chân nhân mời vào."
Trình Tố Tích bước một chân vào cửa nhà, lập tức nhíu mày lại.
"Chíp Chíp?"
Thấy chủ nhân đột nhiên dừng lại, Hoa Linh khó hiểu kêu hai tiếng.
Vẻ mặt Trình Tố Tích bình thản bước chân khác vào, nói với Trương bản hán ở bên cạnh: "Bây giờ có thể kiểm tra đan dược."
Trương lão hán liên tục gật đầu, "Con ta ốm yếu, bây giờ đã không thể đứng dậy.
Chân nhân mời theo ta bên này."
Trình Tố Tích gật đầu đáp, "Đi thôi."
Nàng ngược lại muốn nhìn một chút, tu sĩ có thể bố trí ra sát trận bằng những vật liệu đơn sơ trông như thế nào.
Bởi vì Trình Tố Tích đang hóa trang là thư sinh, Trương lão hán không có băn khoăn quá nhiều, trực tiếp dẫn nàng đi vào trong phòng ngủ của Trương Nhược Khinh.
Hoa Linh tò mò thò đầu ra nhìn nam nhân đang nằm ở trên giường.
Trong nguyên tác, Trương Nhược Khinh là một bậc thầy Trận Phù, trong lúc bị đuổi giết được nam chủ cứu thoát, hai người liền thành bạn tốt.
Trong cốt truyện cuối, hắn là một trợ lực lớn của nam chủ, cũng xem như là một nhân vật quan trọng nhất trong văn.
Có điều, vị bậc thầy Trận Phù trong tương lai này, bây giờ bộ dạng mảnh khảnh như cây đinh, gương mặt ốm yếu xanh xao, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ khí phách sau này.
"Khụ, khụ khụ khụ, vãn bối Trương Nhược Khinh, đệ tử Thiên Cương Phái.
Không thể đứng dậy tiếp đón, cũng xin tiền bối không lấy làm phiền lòng."
Trong khoảnh khắc Trình Tố Tích bước vào phòng, Trương Nhược Khinh liền biết trận pháp mà mình vất vả bày ra hoàn toàn chẳng có tác dụng gì.
Nhưng mà, trong lòng hắn ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Với tu vi của đối phương, hoàn toàn không cần phải lừa gạt mình.
Nói không chừng thật sự nhìn ra gương đồng không tầm thường, nguyện ý trao đổi đan dược.
Nghe được hắn tự giới thiệu mình, Trình Tố Tích nhướng mày nói: "Ngươi đã là đệ tử Thiên Cương Phái, tại sao không trở về tông môn?"
Trương Nhược Khinh cười khổ một tiếng, "Nếu ta trở về, sợ là đã sớm chết không có chỗ chôn."
Hoa Linh nhớ rõ trong nguyên tác người đuổi giết Trương Nhược Khinh chính là Thiên Cương Phái, nhưng cũng không biết thì ra bản thân hắn cũng là đệ tử Thiên Cương Phái.
Xem ra, nhất định là hắn đã gặp phải chuyện gì đó không thoải mái trong đó
Trình Tố Tích cũng không muốn hỏi quá nhiều, nàng chẳng qua chỉ muốn mua một món đồ chơi cho Tiểu Thần Thú nhà mình.
Ném đan dược qua, nàng nói: "Đây là Huyền Nguyên Đan, mở ra kiểm tra đi!"
Bàn tay cầm bình ngọc của Trương Nhược Khinh khẽ run lên, hắn hít sâu một hơi mở miệng bình ra, lập tức một mùi thuốc thần thanh khí sảng* tỏa ra.
[*sảng khoái tinh thần]
Là Huyền Nguyên Đan! Hơn nữa còn là Huyền Nguyên Đan cực phẩm!
Trương Nhược Khinh mừng rỡ như điên, nhưng vẫn không quên cảm tạ Trình Tố Tích: "Đa tạ tiền bối."
Tính cách như vậy ngược lại là hạt giống tốt, trong lòng Trình Tố Tích khẽ động, lấy ra một tấm ngọc giản từ trong túi Càn Khôn.
"Đây là ngọc giản truyền thừa do một tiền bối trận pháp để lại, trước khi phi thăng hắn đã nhờ ta truyền thoại cho người hữu duyên.
Ta thấy ngươi có chút thiên phú với