Hoa Linh nhớ rõ, cốt truyện trong nguyên tác, đã từng đề cập tới tam đại Tiên khí.
Ngoại trừ Tứ Linh Bác Cục Kính, hai cái khác phân biệt là kiếm Thiên Hạc cùng Linh Tê Tán.
Hai món Tiên khí này, một món hiện đang là bảo vật trấn tông của Thanh Phong Phái, một món khác nghe nói là Yêu Hoàng tiền nhiệm nhận được, đã được hắn mang theo phi thăng thượng giới.
[*Linh Tê Tán /灵犀伞/: Dù Linh Tê, ô Linh Tê]
Mà Tứ Linh Bác Cục Kính, tác giả chỉ nhắc vài câu khi Trương Nhược Khinh xuất hiện, cũng không có được miêu tả nhiều.
Đã không có bàn tay vàng của cốt truyện, Hoa Linh chỉ có thể tự mình nghĩ cách.
Theo như lời nói của Trương Nhược Khinh, Tứ Linh Bác Cục Kính là hắn lấy được từ trong một bí cảnh, ngay lúc đó Tứ Linh Bác Cục Kính cũng không giống vật chết như bây giờ.
Điều này cho thấy, bí cảnh kia có thứ gì đó hỗ trợ Tứ Linh Bác Cục Kính hoạt động.
Sẽ là cái gì đây?
Hoa Linh nghĩ thầm, xem ra phải đến tìm Trương Nhược Khinh để hỏi rõ ràng mới được.
......
Trình Tố Tích vốn tưởng rằng tiểu gia hỏa sẽ ồn ào một trận với mình, không nghĩ tới chỉ chíp chíp vài tiếng, sau đó liền bắt đầu ngây người.
Tiểu gia hỏa vô tâm......
Trình Tố Tích sờ sờ lông chim ngày càng bóng láng mềm mại của Tiểu Thần Thú, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác không nỡ.
Kể từ khi Đoàn Tử phá vỏ cho tới nay, hầu như không có rời khỏi bên người nàng.
Nếu như mình thật sự gặp phải bất trắc gì trong bí cảnh, với tính cách yếu ớt của tiểu gia hỏa, Vân Mạc thật sự có thể săn sóc tốt sao?
Trình Tố Tích thở dài trong lòng, nàng vốn là người trong lòng không có lo lắng vấn vương, tuy là đầm rồng hang hổ, đao sơn kiếm thụ*, cũng dám một mình xông xáo.
Bây giờ lại bởi vì tiểu gia hỏa này mà bận lòng, không thể không cẩn thận xử lý, kế hoạch phải chu toàn vì nàng.
[*Đao sơn kiếm thụ /刀山剑树/: chỉ hình phạt cực kỳ tàn khốc ở dưới địa ngục trong Phật giáo, gần nghĩa với từ núi đao biển lửa]
Hoa Linh bị chủ nhân sờ đến có chút ngứa, theo bản năng run run cánh, vứt chuyện của Tứ Linh Bác Cục Kính ra sau đầu.
Dù sao bây giờ đi tìm Trương Nhược Khinh đã không kịp, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là, làm sao có thể theo chủ nhân đi bí cảnh Thương Lan.
Không sai, Hoa Linh cũng không định ngoan ngoãn nghe lời, ở Tiên Miểu Phong chờ chủ nhân trở về.
Nhưng mà nàng cũng không thể đối mặt với sự thật rằng mình vẫn chỉ là một con chim non.
Làm sao mới có thể để chủ nhân đồng ý mang mình đi bí cảnh đây?
Hoa Linh sầu đến mức không ngừng run run đuôi, hai cái móng vuốt cũng không ngừng nâng lên rồi hạ xuống.
Nhận ra được chim non trong tay nóng nảy, tay phải Trình Tố Tích nhẹ nhàng phủ trên người nàng, thấp giọng gọi một tiếng, "Đoàn Tử?"
Hoa Linh tâm phiền ý loạn dụi đầu lung tung vào lòng bàn tay chủ nhân, cho đến khi làm cho lông chim ở trên đầu bị rối tung lên, trong lòng mới cảm thấy thoải mái một chút.
Trình Tố Tích vươn một ngón tay, nhẹ vuốt những sợi lông trên đầu, dịu dàng nói: "Lần này ta đi bí cảnh, ít nhất phải ba tháng.
Ta sẽ kêu Thanh Liên mỗi ngày chuẩn bị linh thực cho ngươi.
Thương Lãng Điện và vườn trái cây ta đã bày xuống trận pháp, nếu gặp phải nguy hiểm gì, trốn vào đó là được.
Ngoại trừ cao thủ Độ Kiếp Kỳ, cũng không thể làm gì được ngươi."
Trình Tố Tích lo lắng nhất chính là Đoàn Tử bởi vì ham chơi, tự mình rời khỏi Tiên Miểu Phong.
Dù sao Tố Hồi Phong mơ ước Thần Thú Băng Loan không phải ngày một ngày hai, thậm chí Kính Minh trưởng lão còn nhiều lần công khai ác ý của mình với Đoàn Tử.
Nàng không yên lòng dặn dò: "Tuy rằng thời kỳ ấu sinh của Thần Thú rất dài, nhưng cũng phải dốc lòng tu luyện, sớm ngày kết thành yêu đan."
Sau khi kết thành yêu đan, Yêu tộc liền có sức tự vệ nhất định.
Với huyết mạch Thần Thú và tính cách nhạy bén của Đoàn Tử, cho dù không đánh lại, muốn trốn thoát cũng sẽ không quá khó khăn.
Trình Tố Tích chợt nhận ra mình lại càng nghĩ càng xa, ngẩng đầu nhéo nhéo ấn đường, tự giễu cười cười, nàng thật đúng là lo lắng sẽ bị loạn.
"Đoàn......"
Thấy mình nói nhiều như vậy, Tiểu Thần Thú cũng không nói một tiếng nào, Trình Tố Tích tưởng rằng nàng đang giận dỗi, đang muốn mở miệng an ủi, chợt cảm thấy đầu ngón tay đau xót.
Cúi đầu nhìn, liền thấy Tiểu Thần Thú đang liếm láp vết thương đang chảy ra máu tươi ở trên đầu ngón tay nàng.
Trình Tố Tích nhíu mày, lập tức muốn ngăn cản, lại phát hiện đã không còn kịp.
Một tiếng chim hót réo rắt chợt vang lên, một đạo hư ảnh* đột nhiên từ trong thân thể chim non bay lên giữa không trung.
[*Bóng mờ]
Thấy rõ bộ dáng của hư ảnh kia, sắc mặt Trình Tố Tích chợt thay đổi, đột nhiên nhớ đến lời của quản sự vườn linh thảo của Thiên Lăng Phái.
Đoàn Tử......!Nàng rốt cuộc là Thần Thú huyết mạch gì?
Chỉ thấy toàn thân hư ảnh kia được Băng Diễm màu xanh vây quanh, đôi cánh dang rộng, mào* ngẩng cao, những chiếc lông đuôi lộng lẫy óng ánh ánh sáng trong suốt.
Nó cúi đầu nhìn xuống Trình Tố Tích, giọng nói giống như chuông trống vang lên: "Lấy huyết mạch tộc ta, lấy Nguyên Thần của ngươi, thần hồn tương khế, cùng sinh cùng tử."
[*Mào: phần lông hay thịt trên đầu một số loài chim]
Vừa dứt lời, một luồng sáng trắng lập tức bay về phía Trình Tố Tích.
Ánh mắt Trình Tố Tích phức tạp nhìn về phía Thần Thú trưởng thành ở giữa không trung, giơ tay bắt lấy luồng sáng trắng, dẫn nó vào trong thức hải.
Cảm nhận được trong thức hải truyền tới một ít trói buộc, nàng thầm thở dài: "Thật đúng là làm càn......"
......
Khi Hoa Linh lấy lại ý thức, đột nhiên có một loại cảm giác huyền diệu.
Giống như không cần phải mở mắt, cũng biết chủ đang ở bên người nàng.
Khế ước thành công?
Trình Tố Tích sau khi phát hiện Hoa Linh tỉnh lại, cũng mở mắt ra, thấy chim non đã lấy lại sức sống như trước, trong lòng mới phở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Chíp chíp chíp!!!"
Hoa Linh bay đến trước người Trình Tố Tích, vui vẻ bay vòng quanh vài vòng.
Lúc này, nàng ký khế ước bản mạng với chủ nhân, xem nàng còn không mang mình theo nữa không!
"Muốn theo ta đi bí cảnh tới như vậy sao?"
Nghe được giọng nói Trình Tố Tích, động tác của Hoa Linh cứng đờ, suýt chút nữa đã quên vỗ cánh, con mắt như hạt đậu đen của nàng lộ ra biểu cảm không thể tin được.
Trình Tố Tích bất đắc dĩ, tiểu gia hỏa này còn chưa hiểu rõ khế ước bản mạng trông như thế nào, đã dám liều lĩnh ký khế ước với nàng.
"Đoàn Tử, thử sử dụng khế ước, câu thông với ta." Nàng nhắc nhở.
Hoa Linh đậu ở trên đùi Trình Tố Tích, làm theo lời Trình Tố Tích, nghiêng đầu thử gọi một tiếng ở trong lòng, "Chủ nhân?"
Trình Tố Tích nhướng mày, chủ nhân? Đây là xưng hô gì......
"Ta với mẫu thân ngươi là bạn tốt, ngươi có thể gọi ta một tiếng......"
Hoa Linh lập tức cắt ngang lời nàng, "Tích Tích!"
Trình Tố Tích dừng một chút, thầm chấp nhận xưng hô thế này.
"Ta tên Hoa Linh!" Hoa Linh nói tên của mình cho Trình Tố Tích.
Lại thấy Trình Tố Tích cười cười, kêu: "Đoàn Tử."
Hoa