Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Hối hận đã buông tay em ra


trước sau

Edit + Beta: Vịt

Khoai Sọ bị tiếng chén đập vỡ thức tỉnh, từ trong ổ mèo nhảy ra, cong người, hiển nhiên đã là trạng trái chuẩn bị trước chiến đấu.

Dư Bảo Nguyên không rảnh để ý nó, cậu chỉ biết, trong lòng mình quá nhiều thứ, cộng thêm chuyện hôm nay, giống như một tòa núi lớn nặng nề hạ xuống, cậu khó chịu cực kỳ.

Cậu muốn trút ra.

Cậu nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cố Phong, nghiến răng: "Anh muốn nghe tôi chửi, tôi chửi cho anh nghe. Ông đây đã sớm muốn chửi chết anh rồi! Cố Phong, 5 năm chúng ta ở cùng nhau, 5 năm này anh sống thoải mái, nhưng anh biết trong lòng ông đây ngột ngạt cỡ nào không? Anh ra ngoài ăn chơi đàng điếm, tôi một đại nam nhân ở nhà nấu cơm cho anh làm việc nhà cho anh, buổi tối anh không biết từ hố tiêu tiền nào về, tôi còn phải làm bộ như cái gì cũng không đẻ ý, chăm sóc anh ăn cơm. Anh muốn, tôi còn phải bày ra tư thế anh thích để cho anh thao!"

Cố Phong không nói chuyện, hắn chỉ biết tim mình lập tức thắt lại.

"Anh cho rằng tôi cam tâm làm những chuyện này sao? Ông đây con mẹ nó là cái gì? Không phải bởi vì chút tình cảm trong lòng bị anh coi là trò cười, anh không thèm quan tâm sao?" Dư Bảo Nguyên càng nói càng kích động, giống như có ngòi nổ bị châm, xèo xèo mà đốt vào chỗ sâu nhất trong lòng, "Từng năm đó tôi sống cuộc sống chó má gì anh từng quan tâm chút sao?"

"Tôi thừa nhận," Cố Phong hít sâu một hơi, "Tôi không làm tốt."

"Anh đâu chỉ không làm tốt, con mẹ nó anh căn bản không giống bộ dạng bạn trai," Dư Bảo Nguyên nói cả người đều đang phát run, "Anh căn bản không quan tâm chuyện của tôi, tôi chết hay sống anh đều không để ý, anh chỉ để ý cơm tối nay nấu xong cho anh chưa, anh chỉ để ý tôi có vào lúc anh muốn thao trước tiên tắm sạch mình không, anh chính là tên khốn, 5 năm nay không có gì khốn nạn hơn anh!"

Cố Phong không tức giận, hắn biết Dư Bảo Nguyên lúc này cần trút ra.

Hắn vẫn đứng như cũ, cổ họng chuyển động: "Nói tiếp đi."

"Vẫn muốn nghe phải không?" Dư Bảo Nguyên cười lạnh một cái, "Tôi theo anh 5 năm, tôi dám nói không làm chuyện gì có lỗi với anh, không có một ngày không dụng tâm, anh ngược lại hay lắm, cho là đương nhiên. Đứa em họ kia của anh càng tốt, ngầm ngáng chân, lần nào tôi cũng phải chịu, tôi nói người Cố gia các anh bóc lột người khác sao cũ rích vậy chứ?"

Dư Bảo Nguyên chỉ cảm thấy mình nói tới huyết khí dâng trào, đầu óc choáng váng từng đợt.

Cậu biết tâm tình mình hiện tại rất kém.

Nhưng cậu thật sự chịu đủ rồi.

Vốn những chuyện này đều nên nát ở trong bụng, dù sao quá khứ cũng đều đã qua. Nhưng không nghĩ tới vận đen phá lệ sủng ái cậu, đến đâu cũng đi theo cậu, cậu cho dù chia tay với Cố Phong, cũng vẫn không thể chạy trốn trong gió bão.

"Đám người các anh bài xích tôi, chèn ép tôi, tôi đối tốt với các anh thế nào các anh cũng coi thường, vậy tôi đi còn chưa được sao?" Âm thanh Dư Bảo Nguyên càng ngày càng cao, "Tôi không dễ gì mở quán, tôi muốn kiếm tiền mua sữa bột cho con tôi. Tôi không dễ gì tự mình đứng lên, muốn sống ra dạng người, tại sao lại muốn bóp chút hi vọng này của tôi! Không muốn thấy tôi phải không?"

Cố Phong đột nhiên hướng về phía trước, ôm Dư Bảo Nguyên vào trong lòng: "Nói hết ra ngoài, chửi hết ra những thứ nghẹn mấy năm nay."

Dư Bảo Nguyên vừa ngẩng đầu, chỉ cảm thấy hốc mắt có chất lỏng ấm áp lăn xuống: "Mấy người các anh......"

Cả người cậu đều đang run rẩy.

Thứ trong lòng giống như bị thiêu đốt, chợt nổ tung. Những hình ảnh nát bét kia, những bóng tối tưởng rằng đã quên, kỳ thực tới giờ vẫn chưa quên cùng với ký ức bị đè nén kia, tất cả đều tuôn ra.

Từng buổi tối Cố Phong nói phải làm việc, kỳ thực là đi ăn cơm tìm hơi ấm với Trần Lập Ninh, cậu không biết ở sân thượng lưỡng lự bao lần, chỉ muốn nhìn phía xa có xe của Cố Phong về hay không; vô số lần muốn tích tiền mua chiếc áo sơ mi xa xỉ, vừa quay đầu, hóa ra Cố Phong đã sớm cho rằng là món quà nhỏ hàng ngày tiện tay mua cho Trần Lập Ninh.

Mỗi một tiếng chuông năm mới gõ vang, vô luận Cố Phong tăng ca, hay
là lại đi tặng kinh hỉ tặng ấm áp cho Trần Lập Ninh, cậu đều hi vọng Cố Phong có thể về sớm chút, nếm thử một miếng cơm tất niên cậu nấu, một miếng cũng được, chỉ cần một miếng cậu cũng không cảm thấy uổng phí cả ngày nay nữa.

Nhưng cậu thất vọng một lần lại một lần.

Mỗi một lần đổ đi những món ăn lạnh ngắt này, cậu đều muốn trực tiếp quăng một cái đĩa vào mặt Cố Phong, nói với hắn ông đây không làm nữa, ông đây rời đi, không muốn làm bạn trai chó má của anh nữa.

Nhưng cậu không làm được.

Trong lòng luôn may mắn mà suy nghĩ, vạn nhất thì sao?

Vạn nhất hắn ngày mai lương tâm trỗi dậy? Vạn nhất hắn ngày mai sẽ yêu mày nhiều hơn yêu hắn, mày tủi thân lắm phải không? Vạn nhất ngày mai hắn sẽ bị những ái ý rải rác khắp ngóc ngách cuộc sống này sưởi ấm tới? Vạn nhất hắn ngày mai sẽ suy nghĩ về bên cạnh mày, cho mày cuộc sống tốt đẹp?

Vạn nhất thì sao?

Nhưng Dư Bảo Nguyên cậu là người vận khí kém tới cực độ.

Cupid và Nguyệt Lão cho nhân gian nhiều mối nhân duyên như vậy, cũng không thể kéo cho cậu đang khát vọng tới đỏ mắt một sợi tơ hồng nho nhỏ. Quan tâm cậu bỏ ra cho tới giờ đều bị tiêu hao, chưa từng nhận được hồi đáp.

Cậu không dễ dàng quyết định chia tay với Cố Phong, nhưng ai cũng không chịu bỏ qua cho cậu. Cậu không dễ dàng mở quán, trải qua cuộc sống của mình, nhưng vẫn có người muốn tìm người đến đập phá quán cậu, muốn đâm ngầm phá hủy cố gắng của cậu.

Không dễ dàng từ vũng bùn rút ra một chân, nhưng có người lại hung hăng đẩy vào.

Dư Bảo Nguyên được Cố Phong chặt chẽ ôm trong ngực, hận tới trực tiếp cắn vai hắn, cắn thật chặt, dùng hết sức lực uống sữa mà cắn, giống như một con thú dữ bị thương, hai mắt đỏ ngầu.

Cố Phong không giãy dụa, ngay cả chân mày cũng không cau lại.

Hắn cảm giác Dư Bảo Nguyên được mình ôm trong ngực, cúi thấp đầu, thân thể run lên một cái. Hắn chỉ cảm thấy mỗi cái run của Dư Bảo Nguyên, giống như một cây kim cắm vào lồng ngực hắn, chi chít ghim vào chỗ sâu nhất trái tim.

Bọn họ dưới ánh đèn lờ mờ một ôm một cắn, giằng co thật lâu, giằng co tới lúc Khoai Sọ cũng nhàm chán mà meow một tiếng, lại về ổ mèo ngủ.

Cố Phong cũng không biết qua bao lâu, nhẹ nhàng kêu một tiếng tên Dư Bảo Nguyên.

Không phản ứng.

Hắn khẽ nghiêng đầu vừa nhìn, Dư Bảo Nguyên cực kỳ mệt mỏi, hóa ra không biết lúc nào, đã hai mắt nhắm lại, lâm vào giấc ngủ nặng nề, nước mắt trên mặt chưa thấm khô.

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy người, đặt vào trên giường phòng ngủ, đắp kỹ chăn cho cậu.

Dư Bảo Nguyên nói mớ một tiếng, xoay người.

Cố Phong ngồi bên giường cậu, nhìn khuôn mặt ngủ của cậu, sau đó trong lòng chợt động, bỗng nhiên cúi đầu, ở trên môi cậu hôn một cái.

Mùi vị vừa quen thuộc vừa nhớ nhung.

"Là tôi sai rồi," Giọng hắn khàn khàn nói, "Nếu thời gian quay trở lại, tôi thật sự muốn quay lại cái ngày chia tay với em...... Nói gì, tôi cũng phải giữ em lại."

Dư Bảo Nguyên ngủ rất sâu, rèm cửa không kéo, ánh trăng nhàn nhạt phủ trên mặt cậu.

Cổ họng Cố Phong chuyển động một cái, cúi đầu, lại ở trên mặt cậu hôn, cười khổ nói: "Có lẽ em đã không tin nữa, nhưng tôi vẫn muốn nói...... Dư Bảo Nguyên, tôi bắt đầu hối hận đã buông tay em ra."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện