Edit + Beta: Vịt
Dư Bảo Nguyên và Bạch Hướng Thịnh cùng Tưởng Hạo đi dạo khoảng tiếng đồng hồ, tay Tưởng Hạo đã đầy ắp, các loại túi shopping của nhãn hiệu nhét đầy tay. "Cửa hàng này, vào xem chút?" Tưởng Hạo khẽ khiêu mi, dò hỏi.
Dư Bảo Nguyên ngẩng đầu nhìn lên, là một cửa hàng châu báu xa xỉ.
Đi dạo lâu như vậy, mặc dù chân đã đi hơi mỏi, cậu vẫn gật gật đầu, "Ừ, vào xem chút đi."
Tưởng Hạo xách đồ đầy tay đi vào trong cửa hàng, vừa vào cửa hàng, bên trong tủ hàng thủy tinh đủ loại trang sức châu báu kim cương thiết kế tinh xảo lộng lẫy, giá tiền đắt đỏ đập ngay vào mí mắt.
Dư Bảo Nguyên nhìn dáng vẻ Tưởng Hạo nhanh chóng bắt đầu trao đổi với chị gái đứng quầy tóc xoăn sóng, không nói chuyện.
Tưởng Hạo tiêu tiền, dường như căn bản không biết đau lòng.
Ngạch số ngẩng cao kia, từng chuỗi số 0 kia, đối với anh mà nói dường như chỉ là mấy con số......
Ngực Dư Bảo Nguyên phát đau, trong lòng thở dài, tại sao bên cạnh cậu có nhiều người có tiền không quan tâm tiền bạc như vậy, chỉ có cậu là một tục nhân bần tiện trải qua cuộc sống khó khăn.
Không đúng, không phải một mình cậu, còn có Lộ Dương, cũng rất nghèo.
Dư Bảo Nguyên vừa nghĩ như vậy, trong lòng nhất thời dễ chịu hơn nhiều.
Cũng không biết Lộ Dương mấy ngày gần đây có quay về mở lại quán không, Dư Bảo Nguyên nghĩ trong lòng, nếu cậu ấy quay lại, lúc mình về nước cũng phải mang cho cậu ấy ít quà, đến lúc đó tụ tập với cậu ấy, tán gẫu nhân sinh, tán gẫu chuyện của cậu ấy với Lục Dương.
Cậu đang nghĩ, tiếng Bạch Hướng Thịnh vang lên bên tai: "Ài, cậu nhìn sợi dây chuyền nam này, thế nào?"
Dư Bảo Nguyên nhìn thoáng qua, trêu chọc nói, "Mua cho Mạnh tổng nhà anh?"
"Ừa, cậu xem thích hợp không?"
Dư Bảo Nguyên chẹp chẹp miệng: "Nói thế nào nhỉ...... Khí chất của Mạnh tổng nhà các anh, khiến tôi cảm thấy anh ta nên hút xì gà, đeo xích vàng to."
Bạch Hướng Thịnh hít một hơi, xoay người chọn lựa một lần nữa.
Dư Bảo Nguyên cũng không định mua đồ trong quán này, giá cả quá đắt, một hai món đã phải hút cạn tiền tiết kiệm của cậu, cậu cũng không dám mua. Bạch Hướng Thịnh và Tưởng Hạo đều mua rất hăng say, cậu dứt khoát một mình ôm con ở trong cửa hàng đi dạo, dư quang liếc qua, để ý thấy ngoài cửa có bóng dáng đi ra nhanh chóng.
Cậu cau mày, trong lòng có chút nghi ngờ.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Hôm nay ra ngoài với bọn Tưởng Hạo, như có như không, cậu luôn cảm giác hình như có tầm mắt đuổi gắt gao theo mình, khiến cả người cậu không thoải mái. Mỗi lần muốn nhìn xung quanh, tìm xem có phải có người núp trong bóng tối hay không, luôn không thấy bóng dáng.
Cậu thậm chí cảm thấy là mình tối qua ngủ không ngon, thần kinh quá nhạy cảm suy nghĩ lung tung, nhưng cảm giác bị giám sát này, lại vô cùng mạnh mẽ. Cậu ôm Cố Gia Duệ, thấp giọng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là bảo tiêu của Cố Phong......"
Tưởng Hạo mua xong đồ đi tới, nhìn thấy sắc mặt Dư Bảo Nguyên có hơi cứng lại, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế?"
Dư Bảo Nguyên hoàn hồn: "Không, không có chuyện gì. Anh mua xong đồ rồi?"
"Ừ." Tưởng Hạo gật gật đầu, đắc ý giơ lên không trung số lượng túi shopping lại tăng thêm rất nhiều, "Đầy thành quả."
Hai bọn họ đứng đó một lát, Bạch Hướng Thịnh cũng mua xong, xách theo mấy túi nhỏ: "Cảm giác tiêu tiền sướng thật, tôi cảm thấy hai mạch Nhâm Đốc cũng thông, ha......"
"Còn đi dạo không?" Dư Bảo Nguyên hỏi một câu.
Tưởng Hạo đã mua đủ nhiều, lắc lắc đầu: "Đồ tôi mua đã coi như đủ rồi. Các cậu còn muốn đi dạo tiếp không?"
Bạch Hướng Thịnh suy nghĩ một chút, ghé vào bên cạnh Dư Bảo Nguyên: "Lại đi theo tôi đến một quá! Phía trước còn
có một chỗ bán đồ cổ châu Âu, tôi muốn đi đào hàng."
Dư Bảo Nguyên bất đắc dĩ nhìn Bạch Hướng Thịnh một cái, đành phải đi cùng y qua đó.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Đến cửa tiệm đồ cổ, người ngược lại ít đi không ít. Khúc dương cầm nhẹ nhàng giống như dòng nước yên tĩnh mà chảy, làm nổi bật không khí cực kỳ an bình không quán. Mở cửa hàng này là một đôi vợ chồng già người Anh, bọn họ lúc này một người ngồi cửa, một người ngồi sau quầy, vô cùng thảnh thơi.
Bạch Hướng Thịnh vừa thấy các loại đồ thủ công cổ và các loại đồ cổ châu Âu bày trong quán, liền lộ vẻ vui mừng, dặn dò Dư Bảo Nguyên, trực tiếp bắt đầu lựa chọn.
Dư Bảo Nguyên cũng ở trong quán tùy ý nhìn. Xoay ánh mắt, cậu trong nháy mắt bị một con chim điêu khắc đuôi sặc sỡ mỏ màu xám trên tủ gỗ hấp dẫn.
Con chim điêu khắc kia, có hơi phai màu, nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự chế tác tinh xảo của nó. Con chim mỏ xám này hai cánh chảy đầy máu, nhưng vẫn ra sức đứng dậy, tư thế ngẩng cao ngất trời kia, lập tức khiến Dư Bảo Nguyên không dời ánh mắt được.
Cậu nhìn rất lâu, đi lên nhìn tag giá tiền phía dưới con chim điêu khắc, vừa nhìn liền trợn mắt trắng.
Hay lắm, quá là đắt, đồ chơi cổ này quả nhiên không phải người bình thường chơi.
Vốn còn định mua trang trí tủ đầu giường của mình, giờ nhìn lại vẫn là thôi, không đáng.
Dư Bảo Nguyên lắc lắc đầu, từ trong lòng ném đi dục vọng muốn mua. Đúng lúc này, Cố Gia Duệ từ trong giấc ngủ sâu tỉnh lại, vừa tỉnh, liền oa một tiếng bắt đầu khóc lớn càn rỡ.
Dư Bảo Nguyên ui da một tiếng, không muốn quấy rầy không khí trong quán, gật gật đầu với Bạch Hướng Thịnh, ôm Cố Gia Duệ đi ra khỏi quán đồ cổ, đi ra ngoài dỗ một lát, nhóc con đáng ghét này mới bình tĩnh lại, chẹp chẹp miệng không khóc nữa.
Dư Bảo Nguyên đang thở dài, ánh mắt lại liếc thấy cách đó không xa hình như lại có một ánh mắt cứ nhìn cậu mãi, chờ cậu ngẩng đầu, người kia lại lập tức nhanh chóng không thấy đâu.
Thật khiến người ta phiền, loại cảm giác bị giám sát!
Cậu bắt đầu nhìn xung quanh, trong lòng có chút đập thình thịch mãi.
Đây không phải bảo tiêu của Cố Phong, Dư Bảo Nguyên nghĩ thầm, bảo tiêu của Cố Phong nhiều ngày như vậy vẫn luôn xuất hiện ở chỗ sáng, chưa từng lấp ở chỗ tối. Chẳng lẽ là......
Dư Bảo Nguyên nghĩ thầm, một suy nghĩ nổi lên trong lòng.
Một lúc lâu, cậu cầm điện thoại bấm dãy số, sắc mặt hơi khó nhìn.
Đến lúc bên kia nhận, Dư Bảo Nguyên mới lên tiếng, nặng nề hỏi: "Cố Phong, là tôi."
Cố Phong bên kia đáp nhẹ một tiếng: "Tôi biết là em."
"Tôi hỏi anh," Dư Bảo Nguyên ngừng một chút, "Anh giờ đang ở đâu?"