Edit + Beta: Vịt
"Mẹ mãi mãi là mẹ của con," Ngữ khí Lục Dương thả lỏng chút, nhưng ý tứ kiên định trong đó, lại không ít đi chút nào, "Nhưng con vẫn có một câu muốn nói với mẹ. Con biết mẹ là một người mẹ phi thường có suy nghĩ của mình, nhưng mà, con cũng đã sớm trưởng thành, con có thể dẫn dắt Lục thị huy hoàng hơn thời kỳ đầu, đã nói lên con có suy nghĩ và quyết định của chính mình."
Vừa nói, Lục Dương kéo Lộ Dương đứng dậy, nửa ôm lấy cậu: "Con biết xung quanh mẹ có rất nhiều cuộc hôn nhân bởi vì lợi ích mà liên kết. Nhưng mà, mẹ, con là một người theo đuổi chất lượng cuộc sống đến cực điểm. Người yêu của con, cũng là người con yêu nhất, thích nhất, muốn sống cả đời cùng em ấy nhất. Ôn Vân là một cô gái tốt, nhưng thật đáng tiếc, con lại không có ý muốn sống cả đời với cô ấy, điểm này, con hi vọng mẹ có thể thấy rõ."
Mắt Giang phu nhân nhất thời kinh ngạc trợn tròn.
Lục Dương, chưa từng quét sạch mặt mũi bà như vậy!
Bà hơi run run rẩy rẩy đứng dậy, ánh mắt không thể tin nhìn thẳng vào Lục Dương: "Tiểu Dương, mẹ là mẹ con!"
"Con biết," Lục Dương gật gật đầu, "Nhưng, trong quan điểm của con, cha mẹ có thể vì hôn nhân của con cái đề xuất kiến nghị hợp lý, nhưng không có quyền ép con cái cưới ai, gả cho ai nhỉ? Trưởng bối cũng không phải đại biểu thống trị và quyền uy tuyệt đối, mẹ cảm thấy thế nào?"
Giang Huệ Trinh vẫn luôn biết miệng lưỡi con trai mình lợi hại, bằng không cũng không thể liên tiếp chiến thắng trong các cuộc cạnh tranh thương mại.
Bà có ý muốn phản bác, nhưng bà lại cảm thấy nói như thế nào mình cũng giống như đang ngụy biện, bà cắn răng: "Lục Dương, mẹ là vì tốt cho con. Con ở cùng với người đàn ông kia, không có kết quả tốt. Chỉ có Vân Vân, mới có thể cho con hạnh phúc."
"Không," Lục Dương lắc lắc đầu, "Ôn Vân sẽ không mang lại hạnh phúc cho con, Ôn Vân mang đến, chỉ là thỏa mãn của chính mẹ và mặt mũi gia tộc. Tốt cho con cũng không phải lý do gì cả, con biết mẹ tốt với con, nhưng nếu con ở trong cuộc hôn nhân với Ôn Vân chịu hành hạ, như vậy mẹ có thể chịu hậu quả này cho con không?"
Cổ họng Giang phu nhân nuốt một cái, không nói chuyện.
"Mẹ, mẹ không thể gánh chịu hậu quả giùm con," Lục Dương hít sâu một hơi, "Cho nên, vẫn là để con tự mình lựa chọn đi, mặc kệ cuối cùng là thắng đẹp hay thua thảm, ít nhất con cam tâm tình nguyện."
Dứt lời, y lén duỗi tay, giao mười ngón tay với Lộ Dương bên cạnh.
Tiểu bại hoại, còn rất thông minh, biết lúc này tốt nhất không nói chuyện, tránh cho di dời chiến tranh càng khó thu thập, Lục Dương trong lòng lặng lẽ cười nói.
Giang phu nhân đã bình tĩnh lại, bà lãnh đạm nhìn Lộ Dương một cái, "Lục Dương, mẹ nói không lại con. Nhưng mẹ muốn nghiêm khắc nói cho con biết, Lục gia không thể nào cho phép con quang minh chính đại dẫn một người đàn ông về."
Lục Dương khó giải thích được kéo lên nụ cười: "Vậy sao?"
"Lời của mẹ con không nghe, không sao hết," Giang Huệ Trinh sửa sang quần áo mình, "Lời của ba con, con cũng không có lý do cãi lại. Lại hướng lên trên, còn ông nội con. Con mấy năm nay vẫn chưa triệt để quản lý Lục gia, ông nội con còn đang khảo sát nhiều lần mấy đứa cháu trai, con phải hiểu rõ." Lục Dương dắt Lộ Dương, đi tới trước mặt Giang Huệ Trinh: "Con đã sớm nghĩ hiểu tất cả. Hiện tại nói
gì cũng không có tác dụng, chỉ có đến cuối cùng mới biết được, lựa chọn của ai đúng."
Giang phu nhân nhìn Lộ Dương, cười lạnh nói: "À? Vậy sao?"
"Thời gian không còn sớm, công ty con còn có việc, mẹ nếu có chuyện thì bảo trợ lý báo với con một tiếng."
Dứt lời, Lục Dương liền muốn dắt Lộ Dương.
Lộ Dương hơi giãy ra, còn lễ phép cúi người chào Giang phu nhân: "À...... cháu chào dì."
Lỗ mũi Giang phu nhân hừ lạnh, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng cũng không nói gì.
Lục Dương dắt Lộ Dương một đường đi tới bên ngoài, sắc trời đã đen kịt, ánh sao lấp lánh.
Lộ Dương sờ sờ mũi, có chút sa sút tinh thần: "Mẹ anh hình như rất không chào đón em."
"Em bắt cóc con trai bà ấy làm chồng mất rồi, bà ấy có thể chào đón em sao?" Lục Dương sờ sờ đầu hắn, cười nói, "Qua đây với anh."
Lục Dương dẫn Lộ Dương đến một vườn hoa trong biệt thự, mình ngồi trên xích đu: "Trước đây hồi anh còn nhỏ, vườn hoa này, chính là của một mình anh. Tất cả hoa cỏ, động vật nhỏ bên trong, đều do anh quyết định sống chết, khi đó anh cảm giác mình giống như quốc vương, có thể chinh phục tất cả."
Lộ Dương khơi chân mày: "Một vườn hoa đã khiến anh làm quốc vương rồi?"
Lục Dương nghiêng mặt qua nhìn cậu: "Anh chỉ là đang giải thích, anh từ nhỏ đã không thích bị người trói buộc, anh thích tự mình làm chủ, anh thích không câu thúc. Anh có chủ ý và can đảm của chính mình, anh cảm thấy anh có thể chinh phục tất cả những cái anh muốn."
"Ví dụ?"
"Ví dụ...... em." Lục Dương ngoắc ngoắc tay với Lộ Dương, "Ngồi lên đùi anh."
"Lẳng lơ gì chứ," Lộ Dương trợn tròn mắt, "Mặc dù là vườn hoa, vẫn ở nhà anh đó!"
Lục Dương lười lắm mồm, trực tiếp kéo Lộ Dương ngồi lên đùi mình, dưới chân chợt động, xích đu thong thả lắc lư biên độ nhỏ.
"Em là người mà anh muốn chinh phục nhất, cũng là người mà anh sẽ không buông tay," Lục Dương cảm nhận được hơi thở của Lộ Dương gần trong gang tấc, hô hấp hơi nặng nề chút, "Hôm nay biểu hiện của chồng em tốt không?"
Lộ Dương nắm lấy cà vạt của Lục Dương, lỗ tai đỏ bừng: "Ừm...... rất tốt."
"Vậy...... hôn anh?"
Mặt Lộ Dương càng thêm nóng: "Xấu xa, vẫn ở nhà anh, Ôn tiểu thư của anh nói không chừng cũng sẽ nhìn thấy."
"Sao không thể để cô ấy nhìn thấy? Cô ấy nhìn thấy vừa vặn mà, đúng lúc để cô ấy xem xem ai mới là vợ Lục gia được chính chủ chứng nhận," Lục Dương cười tiến tới bên tai Lộ Dương, thổi khí nóng, "Tức chết cô ấy."
Lộ Dương bị y chọc cười, quay đầu nhẹ nhàng hôn bẹp một cái lên má trái Lục Dương.
Lục Dương chưa vừa lòng, ăn vạ.
"Chưa đủ, má phải cũng muốn."
"Chưa đủ, miệng cũng muốn hôn."
"Nhẹ quá, phạt em phải hôn nhiệt tình chút......"
"Kỹ xảo chưa quen, cho em cơ hội tiếp tục luyện, ngay bây giờ......"
"Vẫn muốn!"
"Vẫn muốn."