Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Sẽ không buông tay em


trước sau

Edit + Beta: Vịt

Bàn cơm của Lục gia luôn luôn trầm mặc.

Lục lão gia tử thích loại trầm mặc này trên bàn ăn, làm những tiểu bối khác của Lục gia, phải dựa theo tâm ý của Lục lão gia tử làm việc. Mấy tiểu thiên kim hoạt bát của Lục gia, cũng bởi vì dạy dỗ nghiêm khắc của cha mẹ ở sau lưng mà tuân thủ lễ nghi, một câu cũng không dám nói.

Lục gia gần như mọi người không thích loại ngột ngạt này, Lục Dương lại rất vui.

Không nói chuyện phải không, không nói chuyện vậy thì quá tốt.

Không đến quấy rầy tình cảm của y và Lộ Dương, không đến rót mấy đạo lý súp gà logic fail khó có thể tự bào chữa, y rất tâm đắc.

Mặc dù y biết chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy.

Ánh mắt của Lục lão gia tử vẫn không đặt trên bất kỳ người nào của Lục gia, vẫn chuyên chú ăn cơm. Đợi đến lúc ông nuốt xong ngụm canh cuối cùng trong bát, mới thở dài, cầm bát đặt một bên, sau đó chỉ vào vết nứt nhỏ ở thành bát: "Bát này nên ném đi rồi."

Quản gia không biết ý gì, một người đàn ông ngồi bên cạnh Lục lão gia tử cũng ồn ào giải thích: "Bát để đựng thức ăn, trên bát xuất hiện vết nứt, đại biểu tài và vận khả năng muốn chảy đi. Quản gia ông quá không tỉ mỉ, chỉ khiến lão gia tử ngột ngạt."

Quản gia lúc này mới lau mồ hôi lạnh, cười nịnh nọt lấy bát xuống, ngoài miệng còn không ngừng nói xin lỗi.

Đợi đến sau khi nhạc đệm nhỏ này đi qua, Lục lão gia tử uống một ngụm trà xanh yết hầu theo thói quen, ngước mắt nhìn Lục Dương, cười nói: "Tiểu Dương à, mấy năm nay tất cả của con, ông nội đều nhìn ở trong mắt. Lục thị có thể khuếch trương bản đồ tập đoàn đến tình hình hiện tại, không thể không nói, ngay cả ta năm đó cũng không hẳn đã làm được."

"Ông nội quá khen." Lục Dương đứng dậy, nâng chén với Lục lão gia tử.

"Ông nội đã khảo sát nhiều năm như vậy, năng lực của con khiến ông nội không tìm ra được chút giằm," Lục lão gia tử cười đến rất tường hòa, hoàn toàn không nhìn ra ông năm đó cũng là lão xảo quyệt oai phong vượt mọi chông gai trên thương trường, "Cho nên...... ông nội nhìn vào, cổ phần trong tay ông nội, đều cho con."

Lời này vừa ra, không khí trên bàn ăn nhất thời không đúng nữa.

Lục Dương hiện tại tuy là người đứng đầu tập đoàn Lục thị, nhưng cổ phần của anh lại vẫn chưa đạt tới ưu thế mang tính áp chế, ngang hàng với mấy huynh đệ khác của Lục gia. Đây cũng là thủ đoạn mà Lục lão gia tử tạo ra để khảo sát mấy cháu trai.

Nếu như Lục lão gia tử hôm nay nói cho Lục Dương cổ phần là thật, vậy thì, chỗ ngồi của Lục Dương liền ngồi vững.

Sau này Lục gia, phải là Lục Dương định đoạt.

Lục lão gia tử nhìn vẻ mặt mọi người, trong lòng rất hiểu, ông thong thả mở miệng nói: "Bất quá...... Có một điều kiện."

Giang Huệ Trinh ở một bên lộ ra ánh mắt mong đợi.

"Tiểu Dương, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, ông nghĩ, cũng nên tìm người tốt lập gia đình rồi." Lục lão gia tử cười nói.

Trong lòng Lục Dương hiểu, đây là chính sự đến, trên mặt cũng không có chút biểu hiện, chỉ bình tĩnh nói: "Đúng là nên suy nghĩ chút. Cơ mà...... ông nội, con nghĩ Ôn Vân, hẳn không phải lựa chọn mà con muốn."

"Đương nhiên không thể là Ôn Vân," Lục lão gia tử khoát tay, bĩu môi, "Ông con nhiều năm như vậy, ai cũng nhìn thấu. Đứa nhỏ Ôn Vân kia tâm tư nhiều, ông cũng cảm thấy không thích hợp với con. Ba con và mẹ con cứ khuyến khích để con cưới nó trước mặt ta, ta trực tiếp cản lại cho con. Ánh mắt nhìn người của ba con mẹ con, ta cũng muốn dùng quải trượng đánh đầu bọn nó!"

Lục Dương thở phào, nhưng Giang Huệ Trinh bên cạnh lại thất vọng cực độ, ngại Lục lão gia tử ở đây, bà không cách nào phát tác, nghẹn tới mặt cũng xanh lại."

"Như vậy ý ông nội là thế nào?" Lục Dương trực tiếp hỏi rõ.

Lục lão gia tử trầm ngâm một lát, "Ông nội chỉ có 2 điều kiện với hôn sự của con. Thứ nhất, phải chính con thích. Thứ hai...... phải là nữ."

Người bên cạnh vừa nghe thấy lời lão gia tử, có mấy người không nhịn được bật cười.

Điều kiện yêu cầu của chọn vợ, đối phương phải là nữ, lão gia tử tùy tiện quá đi!

Dì út ngồi một bên mang theo tia cười trào phúng nói: "Lão gia tử, ngài khoan hẵng nói, điều kiện thứ 2 của ngài quá tất yếu. Con nghe nói, khoảng thời gian này Tiểu Dương tìm...... đàn ông làm vịt bao dưỡng? Haiz......"

Lục Dương hất đầu qua, lạnh lùng giải thích: "Em ấy mở một quán chuyên bán vịt nướng, lời đừng khiến người khác hiểu lầm."

Dì út ngượng ngùng nói: "À, biết rồi. Cơ mà người ta bao dưỡng toàn là đại danh nhân, đại minh tinh, điều kiện của Tiểu Dương cháu cũng không kém, sao lại...... tìm bán vịt đầu đường? Này cũng quá......"

"Vịt nướng em ấy làm rất dụng tâm, rất ngon," Lục Dương vẻ mặt bình tĩnh, khóe môi có mỉm cười, "Có cơ hội, cháu để mọi người nếm thử tài nghệ của em ấy."

Không có chút ghét bỏ, không có chút giễu cợt, Lục Dương cứ thẳng thắn như vậy nói ra Lộ Dương.

Thú cưng nhỏ mình nuôi, vợ của mình, cái gì cũng tốt.

Lần này, ngược lại làm nổi bật lên dì út chanh chua, ỷ có tiền làm loạn, sắc mặt dì út tái nhợt, quay đầu không dám lên tiếng nữa.

Lục lão gia tử cũng thở dài: "Ta biết đứa nhỏ
này cố chấp. Nhưng mà, Tiểu Dương, con phải biết, Lục gia chúng ta nhiều năm như vậy, chưa từng xảy ra chuyện đón một người đàn ông xem như con dâu vào cửa."

"Ông nội," Lục Dương cười nói, "Chuyện chúng ta không biết nhiều lắm. Nếu mọi người đều không tiếp nhận, có thành kiến, cố chấp không thay đổi, đây chính là đi tụt lại thời đại."

Lục lão gia tử sửng sốt một chút, thở dài nặng nề nói: "Tiểu Dương, ông nội cũng không thích ép con. Nhưng mà, ông vẫn phải làm chủ. Ở đây có 2 phần văn kiện, hoặc là, con ký phần bên trái, như vậy cổ phần của ông nội đều là của con, đồng dạng, con cũng phải dựa theo yêu cầu của ông nội cưới một cô gái con thích."

Luật sư của Lục lão gia tử đẩy hai phần văn kiện lên trước mặt Lục Dương.

"Hoặc là, con ký phần bên phải, như vậy con tự động từ bỏ tất cả cổ phần của tập đoàn Lục thị mà con có hiện tại, những cổ phần này, sẽ bị chuyển cho Lục Nham."

Lục Nham bên cạnh mặc dù không nói chuyện, nhưng kích động và hưng phấn trong mắt, mọi người nhìn ra được.

"Ông nội tin, con nhất định có thể làm ra lựa chọn tốt nhất."

Lục Dương trong ánh mắt mong đợi của Giang Huệ Trinh, mong đợi của Lục lão gia tử và phức tạp của những người khác đứng dậy, yên lặng nhìn hai phần văn kiện trên bàn.

Bên trái là tài phú, địa vị cả đời.

Bên phải là Lộ Dương cô đơn bán vịt nướng.

Giang Huệ Trinh lộ ra một nụ cười, bà hiểu con mình, có lòng tin với y.

Lục Dương trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi từ trên bàn cầm lên phần văn kiện bên trái, đặt trước mặt.

Giang Huệ Trinh cuối cùng cũng thở phào, vui ra mặt: "Ài, Tiểu Dương con cũng thật là, từ sớm không phải đã xong rồi sao? Nào nào nào, mẹ cho người lấy chén rượu cho con......"

Lời của bà còn chưa nói hết, Lục Dương trực tiếp chuyển văn kiện đến trước mặt Lục Nham.

Lục Nham mông lung.

Lục Dương cười nói: "Lục Nham, cậu không phải vẫn luôn đỏ mắt vị trí của tôi sao? Không phải vẫn luôn không ngừng lén lút nóng lòng muốn thử sao? Bây giờ, không uổng cho cậu rồi, có phải vui lắm không?"

Trước khi đi còn phải hắc Lục Nham, Lục Dương cảm giác tâm mình thực sự đen thấu.

Bất quá ngàn vàng khó mua y cam lòng!

Mắt Giang Huệ Trinh nhất thời trợn tròn: "Tiểu Dương, con đang làm gì!"

Lục Dương nhẹ nhàng cười một tiếng, cả người rất thả lỏng, "Ông nội, lựa chọn này thật ra không khó làm. Ông để con chọn Lục gia hay là chọn Lộ Dương, con hiện tại có thể nói đáp án cho ngài."

"Tiểu Dương, con tốt nhất suy nghĩ cẩn thận sau đó......"

"Con chọn Lộ Dương." Lục Dương trực tiếp quăng ra 4 chữ này.

Trên bàn ăn lập tức yên lặng.

Lục Dương nhìn các loại biểu tình của những người này, cười một cái, từ trên ghế dựa cầm lấy áo khoác của mình mặc lên: "Đã không có chuyện gì nữa, ông nội, con đi trước, hôm nào đến thăm ông. Chuyện Lục thị con sẽ chọn thời gian chuyển giao cho Lục Nham, ông không cần lo."

Lục lão gia tử híp mắt: "Con chọn người kia, nhà, xe, địa vị của con, tất cả đều sẽ thu hồi, con sẽ đánh mất tất cả hiện tại."

"Vâng," Lục Dương gật gật đầu, "Con hiểu, con không đổi ý."

Dứt lời, quay đầu rời khỏi Lục gia, giống như không nghe thấy tiếng đập bát của cha y phía sau.

Trời đã tối đen, sao dày đặc, giống như bài bố tập trung, giống như kim cương lóe ánh sáng lộng lấy được may trên vải nhung đen, phá lệ rực rỡ và bắt mắt.

Lục Dương nhìn bầu trời đêm, cười một cái.

Lục Dương y không phải tên ngốc rời khỏi Lục gia sống không nổi, ngược lại, những năm này y đã trưởng thành đến độ cao đầy đủ. Anh có tiền tiết kiệm của mình, có nhân mạch, có tài nguyên, có kinh nghiệm có năng lực, thoát khỏi Lục gia thì sao?

Hơn nữa, sau khi thoát hỏi Lục gia, anh có gia đình chân chính.

Ở trong ngôi nhà mà mình nhận định, tay trong tay với Lộ Dương, dựa vào sức của mình cố gắng, từng chút trở lại đỉnh huy hoàng nhất, cảm giác này dường như...... còn khá tốt?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện