Edit + Beta: Vịt *** Từ rày tui sẽ update bộ này thường xuyên hơn nhé ^^ Target là ít nhất ngày 1 chương, hết tháng 2 sẽ hoàn chính văn =)))) chứ để dây dưa bộ này lâu quá nghĩ nó bùnnnn Lúc Dư Bảo Nguyên tỉnh dậy, ánh mặt trời đã hắt từ khe rèm cửa sổ vào, trên mặt đất chiếu từng mảng vảy cá màu vàng.
Cậu vén chăn lên, ngọ ngoạy ngồi dậy, tựa vào phía sau.
Chỗ bên cạnh đã trống.
Dư Bảo Nguyên gãi gãi đầu, lập tức có một loại cảm giác bừng tỉnh như mộng.
Người đàn ông hôm qua gần như sắp khóc ở cửa...... là Cố Phong?
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông dùng giọng điệu cầu khẩn, chỉ vì xin một chút ngon ngọt kia...... thật sự là Cố Phong?
Cậu có chút khó tin.
Dư Bảo Nguyên híp mắt, lại cảm thấy cảnh vật trước mắt một mảnh mơ hồ. Cậu chỉ có thể nhìn thấy một mảnh quang ảnh mơ hồ, giống như Mosaic cường lực chết tiệt bên trong tấm ảnh không thể nói nào đó (*), che chắn chặt chẽ thứ nên nhìn thấy, khiến người ta tiếc nuối, thất vọng, tức giận!
((*) Cái này để chỉ phần làm mờ những bộ phận quan trọng trong ảnh 18+ khi mà public trên MXH) Hầu kết cậu chuyển động, dựa lưng tại chỗ không động đậy.
Lần này không biết phải nghỉ mấy phút mới có thể để mắt khôi phục như cũ.
"Kẹt _"
Đúng lúc cậu nhắm mắt chờ mắt trở nên rõ ràng, cửa phát ra từng tiếng vang, từ bên ngoài bị Cố Phong đẩy ra.
Lúc Cố Phong đi vào phòng Dư Bảo Nguyên, đã mặc một bộ chính trang. Quần tây màu đen ôm lấy đôi chân thon dài, áo sơ mi màu trắng làm nổi bật lên đường cong trên người hoàn mỹ mà gợi cảm, cả người thoạt nhìn anh tuấn mê người.
Hắn đi tới bên cạnh Dư Bảo Nguyên ngồi xuống: "Mắt bây giờ không nhìn thấy?"
"Nghỉ ngơi mấy phút, hẳn là ổn," Dư Bảo Nguyên hữu khí vô lực thở dài nói, "Mấy hôm nay toàn như vậy."
Trong ánh mắt Cố Phong lộ ra đau lòng, trầm mặc một hồi: "Tôi mời một chuyên gia phương diện này, chiều nay hội chẩn thêm cho em lần nữa."
"Không cần," Dư Bảo Nguyên khoát khoát tay, "Tôi đã khám bác sĩ, lấy thuốc rồi, không cần khám nữa."
"Nghe tôi một lần được không," Cố Phong vuốt ve mu bàn tay Dư Bảo Nguyên, "Dù sao thân thể là chuyện lớn, không thể buông thả. Để chuyên gia chẩn thêm cho em một lần, em cũng an tâm hơn một chút...... Hơn nữa, em cũng hi vọng hai mắt của mình có thể ít chịu nguy hiểm, sớm khôi phục chứ? Duệ Duệ lớn nhanh như vậy, em cũng không muốn bỏ qua trưởng thành của nó, phải không?"
Dư Bảo Nguyên cảm nhận cái giò heo muối kia của Cố Phong vuốt ve mu bàn tay mình, hồi lâu, mới buồn buồn ừ một tiếng.
Cố Phong gần đây đúng là càng ngày càng biết đâm vào điểm của cậu.
Hắn biết, nếu như là lấy lòng đơn thuần, vậy thì Dư Bảo Nguyên nhất định dầu muối không vào, chút mặt mũi cũng không cho. Cho nên lúc hắn lấy lòng, còn luôn kèm theo tên tuổi khác. Dùng trưởng thành của Cố Gia Duệ gì gì đó làm cái cớ......
Hắn biết như vậy, Dư Bảo Nguyên nhất định không cách nào từ chối!
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật là đủ tâm cơ, Dư Bảo Nguyên nghiến răng kèn kẹt, vừa nghĩ như vậy, lại cảm thấy trong lòng khó chịu, dứt khoát rút ngón tay Cố Phong đang lén vuốt lại, tát một cái lên mu bàn tay Cố Phong.
Cố Phong sửng sốt, ngượng ngùng thu tay lại: "Buổi chiều tôi dẫn em cùng đến bệnh viện của chuyên gia."
Trong mũi Dư Bảo Nguyên hừ một tiếng, trợn
mắt.
Cảnh vật trước mắt rõ ràng hơn trước một chút, nhưng tổng thể mà nói vẫn rất mơ hồ.
Cố Phong nhìn thấy chân mày Dư Bảo Nguyên cau lại, liền biết mắt cậu có lẽ vẫn chưa từ trạng thái mơ hồ khôi phục như cũ, xung phong nhận việc nói: "Em đừng sốt ruột, tôi đút em ăn sáng, được không?"
Lúc Dư Bảo Nguyên chống người dậy muốn nói, một muỗng cháo nóng đã đưa tới bên miệng cậu.
Cậu vốn muốn cự tuyệt, dù sao mắt tạm thời không dùng được, nhưng bản năng ăn cơm vẫn có, cậu vẫn chưa tới mức nhét đồ ăn sáng vào lỗ mũi.
Nhưng ngửi thấy mùi thơm của cháo, cậu ừng ực nuốt nước miếng, há miệng ăn muỗng cháo.
Nhân nhĩ thơm ngon kèm với gạo đỏ mềm nhừ, độ nóng mặc dù không tính là hoàn hảo, nhưng mùi vị quả thực ngon ngoài ý muốn.
Cậu chẹp miệng, không nhịn được hỏi: "Cháo mua quán nào? Rất không tệ......"
Cậu vừa nói như vậy, Cố Phong cười một tiếng: "Tôi nấu."
Biểu tình Dư Bảo Nguyên cứng đờ: "...... Anh?"
"Đúng vậy," Cố Phong lại đưa một muỗng cháo đến bên miệng Dư Bảo Nguyên, "Mấy hôm nay học với đầu bếp trong nhà, học làm vài món đơn giản. Cháo này rất dưỡng thân thể, tôi cảm thấy rất thích hợp với em."
Dư Bảo Nguyên nuốt miếng cháo kia xuống, bỗng nhiên nhớ tới cảm thụ của mình vừa nãy lúc Cố Phong sờ trộm tay mình.
Cảm thấy bàn tay Cố Phong hình như rất thô ráp.
Hiện tại nghĩ lại, có lẽ...... lúc học nấu cháo nấu cơm, bị bỏng?
Cố Phong đút non nửa bát cháo, để bát một bên: "Em thích ăn, lần sau tôi thường xuyên nấu cho em, được không?"
"Khỏi phiền phức," Sắc mặt Dư Bảo Nguyên có chút mất tự nhiên, "Thật ra không ăn cũng không sao cả."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em nấu cơm cho tôi nhiều năm như vậy, lén hiểu khẩu vị và món ăn tôi thích, sau đó đổi nhiều kiểu để tôi ăn không ngán, em từng đối với tôi như vậy," Hầu kết Cố Phong chuyển động, "Hiện tại tôi mới làm được đến đâu chứ? Bảo Nguyên, chỉ cần em nguyện ý, tôi có thể đối tốt với em hơn, em hãy tin tôi."
Mắt Dư Bảo Nguyên dần dần có thể thấy rõ đồ vật, cậu quay đầu lại nhìn, thần sắc trên mặt Cố Phong phức tạp khó giải thích được.
Vừa có cao hứng và chờ đợi, vừa hàm chứa một phần mất mát và khổ sở.
Giống như cún lớn nuôi trong nhà.
Cậu trong lúc nhất thời có chút tâm phiền ý loạn, gãi gãi tóc lộn xộn, xuống giường: "Tùy anh."
Cố Phong nhìn bóng người Dư Bảo Nguyên ra khỏi phòng, thở dài, cầm bát cháo còn lại non nửa kia lên, cầm lấy thìa.
Giống như là vô tình cố ý, hắn lại muốn ngậm vào chỗ đôi môi Dư Bảo Nguyên chạm qua, dường như như vậy, đã có thể đủ nếm được thêm chút ngọt.