Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Tâm trí hắn đã đánh mất hoàn toàn


trước sau

"Ầm"

Ánh lửa dữ dội phá tan bức tường ngăn, dùng tốc độ mạnh hơn kéo dài ra.

Phía xa vang lên tiếng thét chói tai của đám người.

"Cháy rồi!"

"Chạy nhanh lên, bên kia có cửa ra, chạy mau!"

"Cứ mạng, cứu mạng -"

Ngọn lửa khổng lồ liếm khoang thuyền, phát ra tiếng thiêu hủy đùng đùng kinh khủng. Dư Bảo Nguyên nhìn một màn này, cả người rét run.

Cả chiếc thuyền trong nháy mắt lửa lớn phát sinh, lâm vào cảm xúc khủng hoảng và lúng túng.

Thủy thủy đoàn nhanh chóng điều động, bọn họ vừa trấn an nhóm người bên trong, khẩn cấp dẫn bọn họ tiến vào khu vực an toàn, vừa nhanh chóng tiến hành cứu hỏa và gọi điện thoại cầu cứu cảnh sát biển.

Khói đen đặc ngút trời, trên biển gió càng lúc càng lớn.

Dư Bảo Nguyên đứng trên boong thuyền, nhìn một màn kinh hồn này, nắm chặt tay, khẽ cắn răng: "Tôi phải đi vào!"

"Không được," Cố Phong vội vàng cản cậu, "Bên trong có lửa lớn! Nguy hiểm!"

"Bọn họ đều đang ở bên trong!" Dư Bảo Nguyên gào lên, vọt tới cửa lớn boong tàu thông với khoang thuyền. Cố Phong bước nhanh lên ngăn cậu lại, trầm giọng nói: "Tôi đi xem sao, em đứng đây cho tôi!"

Dứt lời, hắn xoay người vào trong khoang thuyền.

Lửa lớn trong phòng nhảy cháy rừng rực, Cố Phong nhìn nóng ruột, rống lớn một tiếng: "Bên trong có người không!"

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vừa dứt lời, bên kia vang lên một âm thanh, nghe hẳn là của Bạch Hướng Thịnh: "Là Cố Phong và Bảo Nguyên sao?"

"Ừ, mọi người ổn chứ?"

Tiếng Bạch Hướng Thịnh là kéo giọng gào lên: "Chúng tôi đang rút lui, mọi người rút đến boong tầng trên cùng rồi, Duệ Duệ ở chỗ chúng tôi rất tốt, các anh qua đây nhanh lên!"

Cố Phong đáp lại một tiếng, xoay người muốn lao ra khoang thuyền, dẫn Dư Bảo Nguyên cùng rút đến chỗ mọi người an toàn.

Đúng lúc này, phía sau hắn truyền đến một trận tiếng cười u ám.

"Ha ha ha ha......"

Cố Phong chợt quay đầu: "Ai!"

Từ trong góc đi ra một người đàn ông, người đàn ông này tóc tai lộn xộn, đã rất nhiều ngày không tắm. Quần áo đã bị lửa đốt mất một nửa, hai chân trần truồng.

Kinh khủng hơn chính là ánh mắt hắn, đỏ ngầu. Hắn nhếch miệng cười to, lại không giống người bình thường, giống kẻ điên!

Ánh mắt Cố Phong căng thẳng: "Lục Nham!"

"Chết hết đi," Lục Nham cười thần kinh, "Chết hết đi, chết hết cả đi, Lục Dương cũng chết đi!"

Cố Phong biết tranh chấp giữa hắn và Lục Dương, cười lạnh nói: "Không như ý mày rồi, bọn họ đã rút lui an toàn."

"Không!" Lục Nham mở to miệng, giống như con mãnh thú cực kỳ nóng nảy, "Chết hết đi, bọn nó đều bị cháy chết tươi rồi, Lục Dương bị lửa
đốt thành hai nửa rồi, hắn biến thành hai nửa rồi, ha ha ha ha......"

Cố Phong vừa chăm chú nhìn đề phòng Lục Nham, vừa lặng lẽ đẩy về phía sau, cầm lên một chiếc gậy sắt không biết dùng để làm gì, bước nhanh lên trên, vung nhanh một gậy về phía Lục Nham.

Lục Nham cười đến càn rỡ, không có chút phòng bị bị Cố Phong đánh một gậy ngã xuống, cả người giống như con chó hoang bị chọc giận phẫn nộ một tiếng, chân trần, không muốn sống vọt tới.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai người ở trong khoang thuyền đánh nhau.

Cố Phong tay không đè chặt Lục Nham, lúc hắn định đánh ngất khống chế người, chỉ nghe một tiếng đoàng vang trên đỉnh đầu.

Cả người Lục Nham giật nảy, đẩy mạnh Cố Phong sang một bên, nhưng lúc này, tấm ván bị đốt rách từ trên trần nhà nện xuống.

"Rầm —"

Tấm ván mang theo ngọn lửa nóng rực đập vào trên đùi Cố Phong.

Chân Cố Phong lập tức cảm thấy đau đớn bứt rứt. Hắn bị đau hô to một tiếng, cắn răng ngẩng đầu nhìn lên, Lục Nham đã giống như chó điên chạy ra khỏi khoang thuyền.

Bên kia khoang thuyền, là boong Dư Bảo Nguyên đang ở!

Bảo Nguyên!

Trong lòng Cố Phong chợt căng thẳng, tốn khí lực toàn thân kéo tấm ván kia ra, lê chân bị thương nhanh chóng đi ra khoang thuyền.

Lúc hắn đến ngoài khoang thuyền, Lục Nham đã quấn lấy Dư Bảo Nguyên, hai người đánh nhau túi bụi.

Lục Nham chân trần không thèm đi giày, đã ra tử thủ, Dư Bảo Nguyên dây dưa với hắn, hai người đều cắn răng, xé rách đối phương.

"Bảo Nguyên!" Cố Phong một lần nữa cầm gậy sắt lên, tia máu đầy mắt, khí thế cực kỳ khủng bố đi lên trước.

Hắn đã bị chọc giận triệt để!

Lục Nham đã động vào thịt đầu tim hắn!

Hắn hôm nay nhất định phải để Lục Nham trả giá thật đắt!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện