Tàu Costa sau khi trải qua sóng gió, cập cảng gần nhất.
Tất cả hành khách lục tục từ trên thuyền xuống, lúc chân bọn họ đạp trên đất liền vững chắc, từng người vẫn sợ hãi trong lòng.
Dù sao, bọn họ luôn luôn sống an ổn, trải qua đại hỏa trên thuyền, bão táp trên biển, bên cạnh còn có người rơi vào biển sâu không có tin tức, bọn họ sao có thể không cảm thấy sợ hãi?
Mạnh Mãng Long dắt Bạch Hướng Thịnh xuống du thuyền.
Bạch Hướng Thịnh giống như mất hồn, hai mắt vô thần, trên người cũng vô lực.
Y không cách nào tiếp nhận.
Rõ ràng người mấy tiếng trước vẫn cười giỡn với y, rõ ràng người trước đó không lâu vẫn bá vai bá cổ trò chuyện với y, làm sao sẽ rơi vào biển rộng như vậy......
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Mãng Long nhìn mắt Bạch Hướng Thịnh đỏ như thỏ, thở dài.
Gã cũng không nghĩ đến vậy mà xảy ra chuyện như vậy.
"Thịnh Thịnh, đừng khóc, nào," Mạnh Mãng Long dắt y qua một bên ngồi xuống, "Chúng ta đã gọi đội cứu viện, tăng cường rất nhiều người, sẽ tiến hành công việc cứu viện trên biển.
Bạch Hướng Thịnh vẫn không có phản ứng.
Rơi vào biển sâu, còn là trong sóng to gió lớn, y thật sự không có lòng tin quá lớn đối với việc Dư Bảo Nguyên và Cố Phong có thể còn sống.
Y ôm lấy Cố Gia Duệ nho nhỏ trong tay.
Duệ Duệ còn bé vậy mà......
Nhóc ở trong tã lót ngủ ngon lành, nó hoàn toàn không biết, hai cha ruột của mình, đang ở trong biển lớn sống chết chưa biết.
Nghĩ đến đây, đầu mũi Bạch Hướng Thịnh chua xót, không nhịn được lại khóc lên.
"Thịnh Thịnh," Mạnh Mãng Long đau lòng ôm Bạch Hướng Thịnh vào trong ngực mình, lại nhẹ nhàng sờ sờ đầu Cố Gia Duệ, "Nếu như...... anh là nói nếu như, hai người Cố Phong thật sự xảy ra ngoài ý muốn...... sau này chúng ta sẽ coi Duệ Duệ là con ruột nhé."
Mắt Bạch Hướng Thịnh đỏ bừng, tựa vào trong ngực Mạnh Mãng Long khóc lớn lên.
Nước mắt thấm ướt áo Mạnh Mãng Long.
Cũng nhéo đau trái tim người ở đây.
Cố Phong lúc từ bên ngoài hang quay lại, Dư Bảo Nguyên đã tỉnh, ngồi trên tảng đá, sắc mặt vẫn hơi nóng đỏ.
"Bảo Nguyên, em tỉnh rồi." Vẻ mặt Cố Phong vừa mừng vừa sợ.
Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, nhớ lại một màn kinh hồn trên thuyền. Lúc Lục Nham liều chết kéo cậu xuống du thuyền, cậu cơ hồ cảm giác được tử thần đang xoay quanh đỉnh đầu mình.
Nhưng cậu không nghĩ đến mình vẫn có thể còn sống.
Càng không nghĩ tới Cố Phong lại ở bên cạnh mình!
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Bảo Nguyên ngơ ngác nhìn Cố Phong: "Đây là chỗ nào, sao anh lại......"
"Em sau khi rơi xuống biển, tôi lập tức nhảy xuống theo em," Cố Phong sờ sờ trán Dư Bảo Nguyên, đã không nóng nữa, "Tôi dùng áo cứu sinh, hai chúng ta ở trên biển bị sóng lớn cuốn đi, đẩy tới hoang đảo này."
"Hoang đảo?" Trong đôi mắt Dư Bảo Nguyên đầy dẫy khiếp sợ.
Cố Phong gật gật đầu: "Không có một ai."
Dư Bảo Nguyên xoạt cái đứng dậy, nhưng cậu vừa đứng lên liền cảm giác xương cốt mình đau đớn vô cùng, khuôn mặt lập tức tái nhợt. "Đừng động đậy đừng động đậy," Cố Phong đau lòng đỡ cậu ngồi xuống, "Em tối qua sốt, giờ vẫn chưa khỏi hẳn, nghỉ ngơi cẩn thận."
Dư Bảo Nguyên hít khí ngồi xuống, chú ý tới thân trên trần truồng của Cố Phong, "Anh lỏa thân trên làm gì?"
Cố Phong cúi đầu nhìn thân thể mình, cười
một tiếng: "Tối qua em sốt, trên đảo này không có gì cả, tôi chỉ có thể cởi áo ngâm nước hạ nhiệt độ cho em."
"Khốn khiếp," Dư Bảo Nguyên cao giọng mắng một câu, "Anh cứ lỏa như vậy cả tối?"
Cố Phong gật gật đầu.
Dư Bảo Nguyên tức đến nhéo cánh tay Cố Phong một cái, Cố Phong bị đau kêu rên một tiếng.
"Con mẹ anh không sợ lạnh phải không? Để trần như vậy anh cậy mạnh cho ai nhìn?"
Cố Phong lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Dư Bảo Nguyên, ôm lấy cậu, cảm nhận nhiệt độ nóng hổi trên người Dư Bảo Nguyên, thỏa mãn thở dài: "So với chút lạnh ban đêm, nhìn em sốt tôi lại không có cách nào, còn khiến tôi khó chịu hơn. Bảo bối, tôi sẵn lòng mình lạnh cóng, cũng không muốn để em xảy ra chút chuyện nào, em hiểu không?"
Dư Bảo Nguyên nhìn con ngươi chân thành của Cố Phong, muốn nói gì đó.
Nhưng cổ họng cậu lại giống như bị thứ gì chẹn lại, vậy mà không nói ra được một câu.
Cố Phong tỏ vẻ thoải mái mà cười xoa đầu Dư Bảo Nguyên, lấy ít trái cây và cành cây mình lấy được bên ngoài ra.
Hắn kẹp cây khô giữa khe đá, sau đó ở chỗ lõm khúc cây đặt mấy tờ khăn giấy trên người mình vẫn chưa hủy seal, cầm hòn đá bén nhọn, bắt đầu chà xát mạnh.
Quá trình này rất chậm chạp cũng rất thống khổ, lúc một làn khói tỏa ra, một ít đốm lửa phun ra đốt cháy khăn giấy lại đốt đến đầu gỗ, tay Cố Phong cơ hồ đã ma xát một lớp da.
Cố Phong cắn răng, không để ý tới bàn tay mình đã đau đến co giật.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn nhìn đoạn gỗ cháy, nhanh chóng cầm đến mấy khúc gỗ khác, chống lên thành một cái giá cháy, ngọn lửa ổn định tản ra nhiệt lượng khiến người ta an tâm, chiếu sang cả hang động.
Dư Bảo Nguyên ngồi bên cạnh đống lửa, cầm tay Cố Phong qua, trầm mặc nhẹ nhàng chạm một cái.
Cố Phong sshh một tiếng, không nói chuyện.
"Đau phải không?" Dư Bảo Nguyên nhìn sắc mặt cố nén của Cố Phong, trong lòng có chút khó chịu.
Nhưng cậu cũng là đàn ông, giờ cậu đã tỉnh, Cố Phong lúc cậu ngủ đã làm quá nhiều, cậu cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn chỉ chờ người hầu hạ.
Sau đó cậu nhanh chóng đứng dậy: "Anh chờ đó, tôi đi tìm nước ngọt."
"Đừng," Cố Phong kéo tay Dư Bảo Nguyên lại, "Bên ngoài không an toàn, trên hoang đảo có thứ gì, chúng ta đều không biết." Dư Bảo Nguyên kéo tay Cố Phong ra, linh hoạt lách khỏi đá núi, đi ra bên ngoài.