Edit + Beta: Vịt Lại qua 3 ngày.
Bão trên biển vẫn không dừng lại.
Đây là mưa lớn kéo dài hiếm thấy, bão từng trận cuốn đi trên mặt biển, cuồn cuộn sóng lớn, khắp hải vực giống như một con mãnh thú mở miệng to như chậu máu, đáng sợ vô cùng.
Bạch Hướng Thịnh nhìn mấy người mặc đồ cứu hộ đi vào, người đứng đầu trong đó lấy mũ chống thấm nước của mình xuống, sau đó nhìn Bạch Hướng Thịnh, cúi đầu yên lặng thở dài.
Vẫn không có tin tức.
Đã một tuần, Cố Phong và Dư Bảo Nguyên biến mất trong biển, đã một tuần rồi.
Nhưng vẫn không có chút tin tức, thậm chí ngay cả xác cũng không tìm được......
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vẫn không có tin tức sao......" Bạch Hướng Thịnh yên lặng ngồi trên ghế.
Tất cả nhân viên cứu viện, nhân viên làm việc đều đang nhìn y.
Trong lòng những người này cũng đã có suy nghĩ, đó chính là Cố Phong và Dư Bảo Nguyên vĩnh viễn cũng không quay về được. Đến giờ ngay cả thi thể cũng không tìm được, như vậy xác suất lớn, hai bọn họ đã bị cá mập nuốt thành mảnh vụn.
"Bạch tiên sinh," Đội trưởng thở dài, "Chúng tôi đều hiểu tâm trạng của ngài, nhưng mà, haizz, ngài thấy lâu như vậy rồi, Cố tiên sinh và Dư tiên sinh hẳn đã không có hi vọng còn sống."
Bạch Hướng Thịnh lặng yên ngẩng đầu nhìn mặt đội trưởng.
Chỉ là đôi mắt kia, đã sớm chứa đầy nước mắt.
Đội trưởng mặc dù không đành lòng cứ như vậy đánh nát hi vọng hèn mọn cuối cùng của người khác, nhưng vẫn cắn răng nói: "Trên biển hiện tại bão vẫn rất mạnh, chúng tôi mấy ngày tới cũng không thể tiếp tục ra biển. Chuyện cứu viện...... hay là, đến đây thôi, ngài sớm chuẩn bị tang lễ cho Cố tiên sinh và Dư tiên sinh đi."
Bạch Hướng Thịnh từ từ đi về phía trước, chờ y đi đến cửa lều dựng tạm thời, bước chân y bỗng nhiên nhanh hơn, xông mạnh ra ngoài, vọt tới bên cạnh cảng, đối diện biển rộng bị bão tập kích, rống hung bạo một tiếng.
Mọi người đều nghe đến kinh hồn táng đảm.
Tiếng kêu của Bạch Hướng Thịnh, tràn đầy tuyệt vọng và bi phẫn, có sức rung động lòng người.
Bạch Hướng Thịnh đứng bên cạnh cảng, rống xong một tiếng, cả người giống như mất đi khí lực và chống đỡ, lập tức ngã xuống.
Nước mưa rơi dữ dợi, nhỏ ướt đẫm Bạch Hướng Thịnh.
"Bạch tiên sinh," Đội trưởng giương một chiếc ô nhanh chóng đi tới bên cạnh Bạch Hướng Thịnh, ngồi xổm bên cạnh y, che mưa cho y, "Tôi hiểu tâm trạng của ngài, nhưng ngài vẫn là quay về đi, ở đây sẽ cảm lạnh.
Bạch Hướng Thịnh được ô che hơn nửa, không nói chuyện.
Hồi lâu, y mới từ từ ngẩng đầu, đôi con ngươi bị nước mưa thấm ướt, lạnh lẽo đâm người. Y mở miệng nói: "Tìm."
"Dạ?" Đội trưởng không hiểu.
"Tiếp tục tìm!" Âm thanh Bạch Hướng Thịnh nặng nề, giống như núi lớn đè xuống, khiến người ta không cách nào phản kháng.
Đội trường có chút khó xử: "Bạch tiên sinh, ngài đừng làm khó dễ chúng tôi. Thật ra chính ngài cũng biết, hai bọn họ đã chết......"
"Nói dối!" Bạch Hướng Thịnh hung bạo, "Ai nói bọn họ đã chết? Các người ai nhìn thấy rồi sao? Các người thấy thi thể bọn họ rồi sao?"
Đội trưởng yên lặng cúi đầu.
Chưa thấy xác là thật, nhưng, cái này cũng không nói rõ được gì.
"Tiếp tục tìm," Bạch Hướng Thịnh đứng dậy, tâm tình đã ổn định rất nhiều, "Tôi có tiền, có quyền, có quan hệ, cho nên, không có mệnh lệnh của tôi, không được dừng tìm kiếm cứu nạn. Các người có thể giảm số lần ra biển đảm bảo an toàn của mình, nhưng...... tìm kiếm cứu nạn không thể ngừng!"
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao ốc xí nghiệp Cố thị.
Cố Phong rơi xuống biển đến nay không có tin tức, vốn bị coi như bí mật thương mại giấu kín, nhưng cuối cùng vẫn không giấu được, một ngày nào đó bị nổ tung trên mạng.
Tin tức vừa ra, trong nháy mắt dẫn tới sóng to gió lớn.
Cố thị không có Cố Phong, giống như một miếng thịt béo vô chủ, chứa đựng sức quyến rũ và hấp dẫn vô cùng vô tận, ai cũng muốn đến cắn một miếng. Dù sao, xí nghiệp Cố thị lớn như vậy, chỉ cần đào được chút lợi nhuận trong đó, vậy cũng là một đống con số vô hạn.
Thang máy dừng lại ở tầng cuối cùng, một bóng người được mọi người vây quanh đi ra khỏi thang máy.
Một trong những cổ đông của Cố thị, Khương Đông Bân, đi tới trước phòng làm việc của Cố Phong.
"Mở ra." Khương Đông Bân nhẹ nhàng cười nói.
Một bên đã sớm có người nịnh bợ mở cửa giúp gã, Khương Đông Bân
đi vào bên trong phòng tổng tài, thở dài một hơi, sau đó kéo mông lớn phì nộn, ngồi trên ghế lớn Cố Phong thường ngồi.
"Thoải mái quá," Khương Đông Bân thỏa mãn nheo mắt lại, "Cậu nói Cố Phong cũng thật am hiểu hưởng thụ, ngay cả ghế cũng chọn tốt như vậy, haizz, sau này tôi ngồi chiếc ghế này, lưng eo tôi mới có thể khỏe hơn nhỉ?"
Đúng lúc ấy, bên ngoài phòng tổng tài truyền đến tiếng giày cao gót cộc cộc cộc.
Vóc người nổi bật của Anna xuất hiện ở cửa. Cô nhìn thấy mấy người này ở trong phòng tổng tài, lạnh lùng híp mắt.
"Khương tổng, không được cho phép đã vào phòng làm việc của người khác, hình như...... không lễ phép nhỉ?" Anna giễu cợt nói.
Khương Đông Bân không chút để trong lòng, cao giọng nói: "Được cho phép? Được ai cho phép? Cố Phong sao?"
Con ngươi Anna lại lạnh lẽo.
Khương Đông Bân này, bình thường giả bộ quy củ, nhìn thấy Cố Phong là trái Cố tổng phải Cố tổng, giờ Cố Phong xảy ra chuyện, cái đuôi lập tức lộ ra.
Thật là trong núi không có cọp khỉ xưng vương, Anna cười lạnh nói: "Khương tổng, mời ngài quay về phòng làm việc của ngài, phòng này, tạm thời ngài vẫn chưa có quyền sử dụng."
"Anna à," Khương Đông Bân tiếc hận thở dài, đứng dậy, "Cố Phong đã chết, cô hiểu không? Cố thị, sắp thay đổi rồi."
"Cố tổng chỉ là không rõ tin tức, hình như...... cũng không có người công bố cáo phó nhỉ?" Anna ngẩng đầu lên, "Hơn nữa, cho dù Cố tổng thật sự có chuyện, cổ phần của anh ấy cũng sẽ do Cố lão gia hoặc Cố tiểu thiếu gia thừa kế, ngài vẫn không ngồi được vị trí tổng tài này."
Trên mặt Khương Đông Bân lộ ra một tia thở dài: "Tôi vốn cho rằng, cô là người thông minh, giờ nhìn lại, cô chỉ là một bình hoa không có đầu óc, một đứa ngu."
Vừa nói, gã đi tới bên cạnh Anna, vừa cợt nhả vừa ti tiện thổi khí bên tai Anna: "Thủ đoạn của Cố Phong tôi không chơi được, nhưng Cố lão gia và...... thằng bé còn chưa đầy tuổi kia, cô cho rằng, tôi thật sự không có cách đối phó sao?"
Vẻ mặt Anna lạnh lẽo: "Nếu ông dám làm gì gây bất lợi với bọn họ, tôi tùy thời chuẩn bị báo cảnh sát."
Khương Đông Bân cao ngạo cười cười, vươn tay túm tóc Anna: "Hả? Loại gái điếm như cô?"
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ông dám?"
Anna còn chưa nói hết, Khương Đông Bân đã vươn một tay khác ra, mang theo sức lực mười phần tát mạnh lên mặt Anna.
Anna hét lên một tiếng, không chịu được sức lực to lớn kia, trực tiếp bị quật ngã trên đất, khóe miệng tứa máu.
"Báo cảnh sát? Cô thật bản lĩnh, các người nghe đấy, con điếm này nói muốn báo cảnh sát, ha ha ha ha," Khương Đông Bân cười điên cuồng, "Mày có biết không, bố mày trước kia đã lăn lộn bên ngoài. Lúc trước cũng có con đĩ nói muốn báo cảnh sát bắt tao, sau đó thì sao? Tao nhớ xem nào, sau đó, cô ta hình như bị đám anh em bên ngoài của tao bao vây, những người anh em kia của tao tiểu lên đỉnh đầu cô ta, dùng hoàng kim ngọc dịch của bọn tao tắm rửa cho cô ta, cô ta đó, đã đàng hoàng rồi."
Mắt Anna cực kỳ tức giận nhìn chằm chằm những người này.
Nhưng, cô biết, dựa vào bạo lực, cô tuyệt đối không phải đối thủ của những người này.
"Anna, mỗi một lời mỗi một hành động của mày hôm nay, tao, đã nhớ," Khương Đông Bân chỉ vào đầu Anna, "Mày đàng hoàng, chờ đó cho tao."
Buông xuống câu hung tợn này, gã dẫn đám người kia đi, cười lạnh ra khỏi Cố thị.
Cố thị sắp thay đổi rồi, Khương Đông Bân nhìn bầu trời âm u, tự tin cười một tiếng.