Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

(PN - 6) Đứa con cảm động đất trời của nhà họ Lý


trước sau

Edit: Hestia

Beta: Vịt

Cố Phong nghe Dư Bảo Nguyên nói, nhưng lại hoàn toàn để ngoài tai.

Bao nhiêu năm qua, cãi nhau vô số kể, trong số mọi người, Tưởng Hạo và Lý Kha, tuyệt đối là chăm lo việc nghĩa.

Lần nào cãi nhau cũng toàn là vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, mỗi lần Lý Kha tức quá lại chạy đến nhà Dư Bảo Nguyên, khóc lóc cầu thu lưu, qua mấy ngày sau nguôi giận, lại gọi điện Tưởng Hạo đón về.

Cố Phong quá quen rồi.

"Bọn họ cãi nhau ầm lên," Cố Phong đút cho Dư Bảo Nguyên một con tôm chấm nước sốt thơm phức, "Lần nào cũng vậy, vài ngày nữa sẽ ổn thôi, em đừng quan tâm."

"Mong là vậy......" Dư Bảo Nguyên lo lắng nói.

Lúc này, điện thoại trong túi Dư Bảo Nguyên rung lên.

Cậu lấy điện thoại ra xem, quả nhiên là tin nhắn WeChat của Tưởng Hạo: Bảo Nguyên, Lý Kha đến chỗ cậu phải không?

Trong ánh mắt giám sát của Cố Phong, Dư Bảo Nguyên gõ lạch cạch mười mấy chữ trả lời: Đang ở chỗ tôi, các anh lại cãi nhau à?

Tưởng Hạo trả lời: Có chút chuyện nhỏ, làm phiền cậu rồi.

Dư Bảo Nguyên lắc đầu, trả lời hắn: Để Lý Kha ở nhà tôi vài ngày đi, tránh cho hai người vẫn nóng giận, ở cùng nhau không khéo lại đánh nhau.

Tưởng Hạo bên kia im lặng một hồi lâu, trả lời: Cảm ơn.

"Mấy hôm tới, để Lý Kha ở lại nhà chúng ta đi," Dư Bảo Nguyên rút ra một tờ giấy ăn, cẩn thận giúp Cố Phong lau dầu và nước chấm tôm trên tay, nói, "Mình cũng nên tìm cơ hội tốt để khuyên nhủ."

Cố Phong gật đầu, ngược lại không cảm thấy quá quan trọng.

Nhà rất to, nên Lý Kha vô cùng thích ở.

Miễn là đừng quấy rầy cuộc sống chồng chồng của hắn với Dư Bảo Nguyên là tốt rồi, những chuyện khác thì không thành vấn đề.

"Ba, daddy!" Tiếng Cố Gia Duệ vang lên.

Dư Bảo Nguyên và Cố Phong cùng nhìn xuống, quả nhiên, chính là Cố Gia Duệ nho nhỏ đang đứng bên dưới, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trong ánh mắt mang theo tia sáng: "Con muốn ăn tráng miệng sau khi ăn cơm."

Cố Phong thản nhiên chỉ chỉ: "Trong tủ lạnh có kem ly, con nhờ ông Hà lấy đi."

Cố Gia Duệ vui vẻ định chạy đi, nhưng lại bị Dư Bảo Nguyên từ đằng sau túm lấy cổ áo.

"Không được ăn cái nào hết." Dư Bảo Nguyên nghiêm khắc nói, "Ba nhớ hôm nay con mới ăn một ly có phải không? Có phải không?"

Cố Gia Duệ cau mày nhẹ gật đầu: "Nhưng con muốn ăn nữa."

"Lúc trước con đã hứa với ba cái gì? Con nhớ không?" Dư Bảo Nguyên ngồi xổm xuống, mặt đối mặt nhìn Cố Gia Duệ, sờ lên đầu nhỏ của cậu bé. Cố Gia Duệ liếm liếm môi, cuối cùng, thở dài như người lớn: "Một ngày chỉ có thể ăn một ly kem, không được ăn nhiều."

"Đúng vậy," Dư Bảo Nguyên cười rồi hôn lên mặt Cố Gai Duệ một cái, "Ngày mai lại ăn, được không?"

Cố Gia Duệ sờ lên bụng nhỏ của mình: "Ba ơi, nhưng con còn hơi đói."

"Đói?" Dư Bảo Nguyên kinh ngạc nói, "Sao lại đói? Vừa nãy ăn cơm chưa no ư?"

"Là daddy!" Cố Gai Duệ chỉ vào Cố Phong, "Daddy giành
đồ ăn với con, đồ ăn cứ bị daddy cướp mất!"

Cố Phong đột nhiên bị chỉ trích, có chút dở khóc dở cười nói: "Anh cũng đói bụng mà không phải sao? Hơn nữa, lâu rồi anh chưa ăn đồ em nấu, có lẽ, thực sự có hơi......"

Dư Bảo Nguyên lườm hắn một cái, sau đó sờ đầu Cố Gai Duệ: "Con ngoan ngoãn ở đây ngồi trên ghế sô pha đi, ba đi nấu chút đồ cho con ăn."

Cố Gia Duệ cười hì hì, chạy nhanh trở lại ghế sô pha, yên tâm vuốt ve mèo.

Dư bảo Nguyên đánh Cố Phong một cái: "Còn giành với con của nữa, đức hạnh."

Cố Phong kéo tay Dư Bảo Nguyên, tràn ngập vui vẻ mà hôn lên môi cậu một cái.

Dư Bảo Nguyên lắc đầu, tránh khỏi tay Cố Phong, muốn quay người đi vào bếp.

Cửa phòng khách đột nhiên mở ra, Lý Kha lộ ra vẻ hứng khởi từ bên trong đi ra, xuyên qua phong khách, muốn ra ngoài.

"Lý Kha," Dư Bảo Nguyên không yên tâm hỏi một câu, "Anh đi đâu vậy?"

"Tôi đi hẹn hò!" Lý Kha nói.

Dư Bảo Nguyên nhíu mày: "Ơ, sao lần này làm lành với Tưởng Hạo sớm vậy, muốn hẹn hò ngọt ngào sao?"

Lý Kha cau mày: "Ai nói tôi hẹn hò với Tưởng Hạo?"

Dư Bảo Nguyên đột nhiên không phản ứng kịp: "Không phải Tưởng Hạo, vậy là ai......"

"Tôi cũng không biết, đến nơi thì tìm tùy tiện một người," Lý Kha nhẹ gật đầu, "Nhất định tố thơn Tưởng Hạo."

"Haiz," Dư Bảo Nguyên tiến lên nắm lấy tay Lý Kha, "Không phải vừa nãy mới nói rồi đấy sao, anh ngủ ngon một giấc, ngày mai tôi kéo anh và Tưởng Hạo lại từ từ nói chuyện."

"Lúc trong phòng tôi đã suy nghĩ kỹ lưỡng," Lý Kha nặng nề nói ra, "Tôi không muốn chịu đựng tính khí khó chịu của Tưởng Hạo nữa, thực sự chịu không nổi. Hơn nữa, tôi với anh ta lại không đăng kí kết hôn, anh ta bắt nạt tôi, vậy thì tôi cũng không quan tâm tới anh ta nữa, ông đây vui vẻ một mình, có phải lập gia đình rồi đâu!"

Dư Bảo Nguyên xem tình thế, Lý Kha ở đây đúng là phiền toái.

Con ngươi cậu đảo một vòng, cười nói: "Vậy thì, anh ngồi xuống ghế sô pha một lát đi, tôi chuẩn bị làm điểm tâm cho Duệ Duệ đây, anh cũng ăn rồi hẵng đi, được không?"

Lý Kha vốn dĩ muốn từ chối, nhưng Dư Bảo Nguyên lại vừa dỗ dành vừa uy hiếp, cũng chỉ có thể dằn lại cơn kích động trong lòng, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa.

Dư Bảo Nguyên nháy mắt ra hiệu cho Cố Phong, để lại cho hắn coi chừng.

Cậu tự mình vào bếp, sau đó lấy điện thoại di động ra, nhắn tin WeChat cho Tưởng Hạo: Đừng ngủ, hậu viện nhà anh sắp cháy rồi! Bây giờ, đến đây ngay lập tức!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện