Edit + Beta: Vịt***** Hôm nay chương ngắn hơn nên có 3 chương nha các côLúc Cố Phong đi vào phòng Tổng tài, chỉ thấy Trần Lập Ninh ngồi ở chỗ của mình.
Trần Lập Ninh vừa thấy hắn đi vào, vội vội vàng vàng đặt một phần văn kiện ở một bên. Cố Phong cởi áo khoác, đặt trên ghế, dư quang tùy ý liếc một cái, đó là tài liệu của Dư Bảo Nguyên.
Biết Trần Lập Ninh trở lại, hắn ngược lại cũng không có vẻ mặt kinh hỉ gì, chỉ là nhàn nhạt nói: "Về rồi?"
Trần Lập Ninh cười hì hì ngẩng đầu, "Nhớ em không?"
"Ừm," Ánh mắt Cố Phong quăng tới, "Huấn luyện tiến hành thế nào?"
"Giáo viên rất nghiêm khắc, nhưng có thể học được rất nhiều, tốt lắm." Trần Lập Ninh cười nói.
Cố Phong hơi sững sờ, gật gật đầu, lật lật tài liệu trong tay.
Hắn không phải là không biết Trần Lập Ninh ở bên ngoài đã làm gì.
Cấp dưới của hắn hôm nay đã nói với hắn, tấm thẻ đen mà hắn cho Trần Lập Ninh kia, trong nửa tháng Trần Lập Ninh tới Đức tham gia huấn luyện, tiêu phí 120 vạn.
Địa điểm tiêu phí là các cửa hàng đồ xa xỉ, nhà hàng hạng sang, các loại chỗ ăn chơi xa hoa.
Tiền là chuyện nhỏ, Cố Phong chỉ là biết, Trần Lập Ninh nửa tháng này, căn bản không nghiêm túc đi tham gia huấn luyện gì, chỉ là đi du lịch chơi bời thôi.
Trần Lập Ninh nhìn gò má hơi thờ ơ của Cố Phong, không nói chuyện, quay đầu lại nhìn máy tính.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893) 5 tiếng trôi qua rất nhanh, Trần Lập Ninh ở bên cạnh in ra bản thảo mình làm, đắc ý thu thập chút, đi ra khỏi phòng tổng tài, đi tới trước bàn Dư Bảo Nguyên, trực tiếp đặt tài liệu trước mặt cậu, "Viết xong rồi."
Bất quá chính là viết vài thứ mà thôi, Dư Bảo Nguyên muốn dùng cái này để đả kích y, quả thực là tên ngu nói mộng.
Trần Lập Ninh khinh thường mà cười quay đầu muốn đi.
Dư Bảo Nguyên gọi y lại, "Cậu chờ chút."
"Còn có việc gì khác sao?" Trần Lập Ninh ngẩng đầu lên, "Anh cứ việc nói, không làm khó được tôi."
Dư Bảo Nguyên nghi ngờ nhìn y một cái.
Sự tự tin của tên ngốc này từ đâu tới?
Cậu giao bản thảo của Trần Lập Ninh trở lại trên tay y, "Công việc khác không có, phần bản thảo này...... Viết lại."
Mắt Trần Lập Ninh nhất thời trợn to, "Anh nói cái gì?"
"Lời cũng không nghe rõ thì nhanh tới bệnh viện Trung Tâm khoa tai mũi họng lấy số," Dư Bảo Nguyên lặp lại một lần,
"Phần bản thảo này, viết lại toàn bộ."
"Dựa vào cái gì!"
"Tự cậu không biết sao?" Dư Bảo Nguyên nghiêng đầu,"Tôi lật đơn giản vài tờ, lỗi nội dung tôi trước không đề cập. Form, font size, không được, format, cậu làm đúng được mấy cái?"
Trần Lập Ninh siết chặt bàn tay, nhìn muốn phát tác.
"Tôi tin bất kỳ huấn luyện chính quy nào, đều sẽ hướng dẫn người mới xử lý copywriting thế nào, nhưng thật đáng tiếc, từ bản thảo mà cậu nộp, tôi cũng không có nhìn thấy cậu có loại năng lực này."
Sắc mặt Trần Lập Ninh đỏ bừng, ánh mắt lại dữ tợn, "Trợ lý Dư, đừng nói chuyện quá quá đáng."
Dư Bảo Nguyên chớp chớp mắt.
Cậu nói quá đáng lắm sao?
Câu nào? Rốt cuộc là câu nào?
Vì không đâm chọt trái tim nhỏ yếu ớt của Trần Lập Ninh, cũng vì mình ít chọc phiền toái, cậu đã coi như là ngữ điệu dịu dàng rồi, cái này cũng có thể bị Trần Lập Ninh nhìn thành khiêu khích?
"Tôi cảm thấy tôi nói đều là sự thật, cũng không có ngôn ngữ tính khiêu khích." Dư Bảo Nguyên bình tĩnh nói.
Trần Lập Ninh hít sâu một hơi, dư quang vừa chuyển, mím môi, ủy khuất nói, "Tôi biết mình làm không tốt, nhưng tôi thật sự sẽ cố gắng......"
Dư Bảo Nguyên chau mày.
"Tôi viết lại, bao nhiêu lần tôi cũng nguyện ý viết lại. Mang tới phiền toái cho các anh, xin lỗi." Trần Lập Ninh cắn môi, trịnh trọng mà cúi người với Dư Bảo Nguyên.
Dư Bảo Nguyên sợ hết hồn, đang nghi ngờ Trần Lập Ninh này bỗng nhiên phát điên cái gì, mắt hướng bên ngoài vừa nhìn, cửa phòng tổng tài đã mở ra, có bóng người đang đi tới bên này.
Cậu trong nháy mắt hiểu.
Khán giả tới rồi, ngôi sao phim bắt đầu diễn phim rồi sao.