Edit + Beta: VịtDư Bảo Nguyên là gần sáng sớm ngày thứ 2 tới thị trấn nhỏ kia.
Chỗ này rất vắng vẻ, nếu như trước đó chưa từng tới đây, e là phải vòng một vòng lớn mới có thể tìm được thị trấn nhỏ bị dãy núi bao quanh này.
Đường dẫn tới trong thị trấn không dễ lái xe, cậu dứt khoát dừng xe ven đường, ôm mèo đi bộ vào.
Cậu vốn nghĩ gọi trước cú điện thoại cho bên mợ, nhưng lấy điện thoại ra mới nhìn thấy, một ngày không sạc, điện thoại đã tự tắt máy.
Cậu thở dài, thả di động lại túi, dựa theo trí nhớ đi tới bên trong.
Thành phố bên ngoài, phát triển rất nhanh, diện mạo thành thị là mỗi năm một vẻ. Nhưng thị trấn nhỏ này, dường như cách biệt với thế gian vậy, hơn 10 năm rồi, cũng không có thay đổi ít nhiều, giống y như phần lớn ký ức.
Dư Bảo Nguyên thuận đường đi vào, dọc đường có rất nhiều người vô tình cố ý mà đánh giá, giống như đang quan sát mục đích tới của người lạ này.
Cậu không để ý, bước chân một mực đi tới chỗ sâu.
Càng tới chỗ sâu, nhà cửa càng nát.
Rốt cục đi tới chỗ quen thuộc, cậu ngẩng mắt nhìn. Căn nhà cũ ban đầu có lẽ sửa chữa lại chút, cũng bất quá là đơn giản quét ve tường, nhìn mới chút thôi. Cửa đặt mấy vòng hoa đơn sơ, treo vải trắng tượng trưng tang sự, theo gió khẽ bay.
Cậu hít sâu một hơi, đi vào mở cửa căn nhà nhỏ này ra.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893) Bên trong đầy rẫy huyên náo tiếng người và mùi hôi rình. Thấy có người đi vào, phụ nữ trung niên bên trong ngẩng đầu nhìn, khóe miệng xiêu vẹo, "Ơ, đây không phải Dư Bảo Nguyên sao?"
Dư Bảo Nguyên cẩn thận đánh giá, nhận ra đây là mợ của cậu.
Hoàn toàn khác với bộ dáng năm đó, bây giờ, đã già nua hơn người bình thường. Nhưng đôi mắt sắc bén kia, so với trước kia càng thêm khiến cho người ta trong lòng sợ hãi.
"Cao lớn vậy rồi," Mợ làm bộ thán phục nói, "Mặc toàn là hàng tốt, úi chà, quả nhiên là ở bên ngoài lăn lộn tốt."
Âm thanh mợ vừa vang vừa thé, rất nhanh đã hấp dẫn những người khác trong nhà đều ra ngoài. Mấy người họ hàng đó ngay cả tên cũng không gọi được, rất nhanh đều xông tới, ngươi một lời ta một câu, ồn ào huyên náo.
Sắc mặt Dư
Bảo Nguyên hơi lạnh, "Cháu đi gặp ông ấy."
Mợ cậu kéo tay áo cậu, "Theo mợ tới đây."
Hai người thoát khỏi thân thích tới xem náo nhiệt, càng đi vào trong, ánh sáng cũng càng ngày càng mờ tối. Đẩy ra một cánh cửa nhỏ, hơi thở lạnh lẽo ập vào mặt.
Một chiếc giường lớn bên trong, phía trên nằm một người đàn ông, đã mất hô hấp, thay vào áo liệm.
"Cháu nhìn đi, mợ ra ngoài làm việc." Mợ vừa nói, ở sau lưng cậu mang theo thâm ý nhìn một cái, xoay người ra cửa. Dư Bảo Nguyên đi tới bên giường.
Người đàn ông kia vô vị mà nằm, không có tức giận nào, cả người giống như một cành cây khô già, gầy guộc lại tang thương.
Ông ta ở trong ký ức không phải như vậy.
Ở trong ký ức, ông ta từng có dáng vẻ oai hùng tràn trề. Mỗi lần về nhà, ông ta đều sẽ mang cho Dư Bảo Nguyên bé con đồ ăn vặt, lúc ông thần thần bí bí mà từ phía sau lấy cái chén nhỏ cái hộp nhỏ tỏa ra mùi thơm, loại hạnh phúc này, Dư Bảo Nguyên cả đời này cũng sẽ không quên.
Dư Bảo Nguyên ở tại chỗ đứng sững sờ, tới lúc Khoai Sọ gãi gãi cổ áo cậu, cậu mới hồi phục tinh thần.
Trên đường đến suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, thật sự đứng ở chỗ này, lại một câu cũng không nói ra được.
Yêu cũng được, hận cũng được, rốt cuộc cũng không qua được sinh tử.
Hồi lâu, cậu hướng người đàn ông nằm trên giường kia, cúi một cái thật sâu.
Duyên phận cha con cả đời này coi như đã hết.
Hi vọng kiếp sau, cũng không gặp nữa.
Trong phòng đang an tĩnh, bỗng nhiên, Khoai Sọ túm quần áo cậu, đột nhiên lớn tiếng kêu meow một cái.
Cả người Dư Bảo Nguyên run rẩy, quay đầu đi, chỉ nhìn thấy mợ chẳng biết lúc nào mang theo nụ cười đứng bên cạnh cậu, "Đi ra ăn cơm."