Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Không cha không mẹ không giáo dưỡng


trước sau

Edit + Beta: Vịt

**** Hôm nay tui chạy deadline bài tập nên đăng hơi muộn tý

Ngày đó muộn chút, Trần Lập Ninh tới nhã gian hẹn trước.

Y ngoài mặt bình tĩnh không gợn sóng, nhưng trong lòng lại không giống như mặt ngoài không chút gợn sóng nào.

Cố Phong bảo Anna hẹn y ra ngoài, bảo là muốn gặp mặt nói chuyện với y. Giọng điệu chính thức như vậy, khiến y không khỏi sinh ra mấy phần hỗn loạn.

Y ở trong nhã gian order với nhân viên, lại đợi một lát, liền chỉ thấy Cố Phong không chút biểu tình mà đẩy cửa nhã gian, một thân chính trang vẫn như cũ chỉnh tề, chỉ là cố áo cởi mấy nút áo, hơi vài phần tùy ý.

"Cố Phong," Y cười dịu dàng mà đứng dậy, "Ngồi."

Cố Phong ừ một tiếng, ở đối diện Trần Lập Ninh ngồi xuống, sau đó nói với y: "Gọi đồ ăn chưa?"

"Gọi rồi," Trần Lập Ninh tự nhiên mà cười nói, "Bất quá vẫn chưa gọi rượu, có muốn hai chai Laffey anh thích hay không?"

"Không cần, hôm nay không muốn uống rượu." Cố Phong khoát khoát tay, ra hiệu nhân viên có thể xuống chuẩn bị thức ăn.

Nhân viên vừa đóng cửa nhã gian lại, Trần Lập Ninh liền nói với Cố Phong: "Hôm nay sao bỗng dưng muốn ăn cơm ở đây? Anh có chuyện muốn nói với em sao?"

Cố Phong trầm mặc một hồi, "Dư Bảo Nguyên ở quê xảy ra chuyện."

Trong lòng Trần Lập Ninh lộp bộp một cái, nhất thời kinh ngạc mà trợn to hai mắt, "Cái gì? Xảy ra chuyện gì? Anh ấy có nặng lắm không?"

Cố Phong không nói chuyện.

"Sao anh không nói sớm với em, sớm biết, em đã đi thăm anh ấy." Trần Lập Ninh hơi trách móc.

"Không cần," Cố Phong vặn lông mày, "Anh hôm nay hẹn em tới đây, chính là muốn nói với em......" Hắn hít sâu một hơi, nghiêm túc mà quyết tuyệt nói: "Lập Ninh, chúng ta kết thúc đi."

Nụ cười của Trần Lập Ninh nhất thời chết cứng ở trên mặt.

"Cố Phong, anh...... Có ý gì?"

"Cứ vậy đi," Cố Phong nhìn nhân viên cúi đầu đẩy cửa nhã gian ra, bày đầy bàn món ăn trang trí tinh xảo, "Em nói em nguyện ý ở cùng với anh, chỉ là hiện tại, e là không được. Anh sẽ bảo chú Hà thu dọn đồ của em, mang đến biệt thự cho em."

Trần Lập Ninh thẳng tắp mà đứng dậy, một đôi mắt trong vắt tràn ngập không dám tin, "Cố Phong, anh đang nói giỡn với em, phải không? Anh đừng giỡn loại chuyện cười này với em."

"Làm bồi thường, anh tặng cho em căn biệt thự và hai chiếc xe đỗ trong gara biệt thự kia, sau đó......"

"Em không cần!" Trần Lập Ninh bỗng nhiên cao giọng quát, "Cố Phong, anh nói rõ ràng, anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Cố Phong buông đũa xuống, chống tại con ngươi tràn đầy bị thương của Trần Lập Ninh, "Dư Bảo Nguyên mang thai con của anh."

Trần Lập Ninh giống như nghe thấy chuyện cười thiên đại nào đó, "Anh đừng nói với em, lời nói dối hoang đường như vậy anh cũng sẽ tin! Dư Bảo Nguyên biết sinh con? Vậy con mẹ nó heo mẹ cũng có thể leo cây! Anh ta chính là vì cướp anh lại, ngay cả lời nói dối ngu xuẩn ngày cũng dám vung ra, anh ta cũng qua tiện quá ngu rồi đi."

"Ngồi xuống," Ánh mắt tràn đầy lãnh ý kia của Cố Phong nhìn Trần Lập Ninh một cái, "Cậu ấy không có nói dối. Đây là bác sĩ đích thân nói với anh, anh cũng đã xem tờ đơn của cậu ấy, hỏi thăm qua chuyên gia mới xác định."

Trần Lập Ninh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố
Phong, không cam lòng mà ngồi xuống.

"Chuyện này anh đã quyết định, cứ làm như vậy. Sau này em nếu tìm được bạn trai khác thích hợp, anh sẽ làm bạn bè chúc phúc em. Em nếu có khó khăn, anh cũng sẽ giúp đỡ em. Vậy nhé."

Trần Lập Ninh không chút tri giác mà lắc lắc đầu, một đôi mắt đã lấp lánh ánh nước. Y rời khỏi chỗ ngồi của mình, đi tới bên cạnh chỗ ngồi của mình, ôm chặt lấy hắn, "Em không buông tay."

"Như vậy không có ý nghĩa," Cố Phong đẩy y một cái, "Dù sao chúng ta cũng không tính là chân chính ở chung một chỗ. Ám muội với em lâu như vậy, anh thật có lỗi, nhưng phải chấm dứt ở đây."

"Đừng," Trần Lập Ninh lắc lắc đầu, một đôi mắt tràn ngập ủy khuất. Y ghé lên trước, ôm Cố Phong càng chặt, sau đó ngẩng đầu hôn má Cố Phong, "Em vừa quyết định ở cùng với anh, anh không thể cứ như vậy bỏ em. Chúng ta kỳ thực rất yêu nhau, anh lúc ở Los Angeles nói với em, anh yêu em, anh nguyện ý vì em......"

"Đủ rồi!" Cố Phong quát ngưng lại dây dưa không ngừng của y, "Đều là người trưởng thành rồi, đừng khiến tình cảnh quá khó xử, chấm dứt ở đây đi. Anh không ăn nữa, em giữ lại đi, đơn anh đã mua."

Vừa nói, cầm áo khoác lên, bước chân dài trực tiếp ra khỏi nhã gian.

Trần Lập Ninh ngơ ngác mà đứng tại chỗ, một lúc lâu cũng không hồi phục tinh thần.

Hồi lâu, y mới ngây ngẩn cầm điện thoại lên. Màn hình sáng lên, trên màn hình liền xuất hiện ảnh chụp chung của y và Cố Phong.

Mặt Cố Phong vẫn lạnh lùng, nhưng trong sự lạnh lùng này lại chứa nhiều hơn tia ôn nhu không dễ phát giác, mà y đang làm ổ trong ngực Cố Phong, đầy mặt mỉm cười.

Một bức ảnh chụp chung dịu dàng ngọt ngào cỡ nào.

Trần Lập Ninh bỗng nhiên nở nụ cười.

Y từng nhìn điện thoại của Cố Phong, bên trong không có ảnh chụp chung với Dư Bảo Nguyên. Y cơ hồ có thể kết luận, ở trong lòng Cố Phong, Trần Lập Ninh y vĩnh viễn nặng hơn Dư Bảo Nguyên.

Dư Bảo Nguyên tính là cái gì?

Một món hàng nghèo kết xác không cha không mẹ không giáo dưỡng mà thôi.

Ở trong mắt mọi người, Trần Lập Ninh y là trân châu, mà Dư Bảo Nguyên, vĩnh viễn chỉ có thể là mắt cá vô dụng.

(tiên sư thằng kia, suýt làm t viết lộn chính tả "trân châu")

Lần này, chỉ là ngoài ý muốn, chỉ là y tính sai.

Trầm mặc hồi lâu, y ở trong phòng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hướng không khí, lẩm bẩm: "Tôi cho rằng một cảnh cáo, anh hẳn sẽ rõ."

Một lúc lâu, y mới động người dậy, cầm đồ của mình lên, cười lạnh một tiếng, tràn ngập thâm ý mà lẩm bẩm: "Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy......"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện