Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Khiến anh chịu chút lép cũng tốt


trước sau

Edit + Beta: Vịt

**** Tui lại quay lại đâyyy

Cố Phong một đường lái xe đến quán của Dư Bảo Nguyên.

Đúng lúc đóng quán, khách trong quán cũng lẻ tẻ. Chỉ có vài ba khách vẫn ngồi, cũng cầm túi lên chuẩn bị ra ngoài.

Mấy người bọn Hà Tuệ Từ Giai Giai, cần mẫn bắt đầu làm vệ sinh. Cách một con đường và cửa thủy tinh, không biết các cô đang nói cái gì, nhưng xem ra rất vui vẻ.

Dư Bảo Nguyên ngồi phía sau quầy.

Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm máy tính, thỉnh thoảng quét đám Hà Tuệ cái, khẽ mỉm cười, cười đến ấm áp, lại quay đầu lại làm việc của mình.

Vệ sinh trong quán cũng quét dọn gần đủ, Hà Tuệ và Từ Giai Giai liền tạm biệt, đẩy cửa thủy tinh ra, đi về một hướng khác.

Chỉ còn lại Dư Bảo Nguyên vẫn ngồi ở sau quầy, hình như vẫn đang ghi chép sổ.

Cố Phong ở trên xe hút điếu thuốc, hút xong mở cửa xe ra. Đứng bên ngoài cửa xe nơi không khí lưu thông, xác nhận mùi thuốc trên người mình tản sạch, mới đi qua đường, đẩy cửa tiệm ra.

"Xấu hổ quá, chúng tôi hôm nay đã đóng cửa......" Dư Bảo Nguyên vừa nói, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy là Cố Phong, chân mày nhíu lại.

Cố Phong đi tới trước quầy, trầm mặc một hồi: "Có thể pha cho tôi ly cafe không?"

"Không." Dư Bảo Nguyên trực tiếp cự tuyệt, con chuột trên tay ấn tới vang cạch cạch.

Cố Phong đứng tại chỗ một lát: "Tôi có thể rót chén nước uống chứ?"

Dư Bảo Nguyên phiền muộn hừ một tiếng, quăng chén nước ra.

Cố Phong đón lấy chén nước, ở một bên rót chén nước nóng, từ từ uống một ngụm.

"Anh có việc không? Không có việc thì đi, đừng như cắm cọc gỗ ở đây."

Trên tay Cố Phong cầm chén giấy, chỉ cảm thấy lòng bàn tay có nhiệt độ ấm áp: "Tôi và em ở cùng một tầng, em làm xong việc, tôi về cùng em."

"Không cần, tôi có xe." Dư Bảo Nguyên lạnh nhạt nói.

"Đỗ ở đây." Cố Phong gọn gàng dứt khoát nói, "Sáng mai tôi sẽ đưa em đến quán."

"Tôi nói," Dư Bảo Nguyên từ trước máy vi tính ngẩng đầu lên, nghiêng đầu vẻ mặt không hiểu, "Là chỗ Trần Lập Ninh không đủ anh phạm tiện phải không? Đến chỗ tôi xoắn chặt lấy làm gì? Tôi không tay không chân cần phải anh đưa?"

Cố Phong không nói chuyện, trực tiếp ở trên ghế bên cạnh ngồi xuống.

Thái độ rất rõ ràng.

Dư Bảo Nguyên oán hận mà ấn chuột, tắt máy tính. Không nhìn bóng dáng Cố Phong, kéo công tắc nguồn điện, đi ra ngoài quá liền khóa cửa lại. Sau đó, đi tới bãi đậu xe kéo cửa xe van nhỏ ra định lên xe.

Cố Phong kéo cậu lại: "Ngồi xe tôi."

Dư Bảo Nguyên liếc cái tay Cố Phong kéo mình: "Anh buông ra cho tôi,
tôi cho phép anh kéo sao?"

Cố Phong mặt lạnh không nói chuyện.

Trên tay Dư Bảo Nguyên vừa động, trực tiếp kéo tay Cố Phong ra, trên chân vừa động liền nhanh nhẹn lên xe, bịch một tiếng đóng cửa xe lại.

Mới không cần tên họ Cố này đối tốt với mình.

Hắn là ai chứ, thật là tự cho cho là đúng.

Dư Bảo Nguyên hừ lạnh, khởi động xe lái về.

Cậu hướng kính chiếu hậu thoáng nhìn một cái, Maybach của Cố Phong đang không nhanh không chậm theo sát phía sau mình.

Trước mắt là đèn tín hiệu, lúc này đang sáng đèn vàng. Dư Bảo Nguyên đạp xuống chân ga, ở thời khắc chót đèn vàng chuyển xuống, nhanh chóng băng qua đường. Vừa ngẩng đầu, đã chuyển thành đèn đỏ.

Trên mặt cậu chứa nụ cười hơi có vẻ đắc ý.

Đèn đỏ rồi, Cố Phong không có cách nào băng qua đường. Có thời gian gần một phút, cậu rốt cục có thể bỏ xa Cố Phong một khoảng dài.

Nếu như Cố Phong cứ như vậy băng qua đường, như vậy sẽ bị mắt điện tử chụp được, phạt tiền hoặc trừ điểm.

Mặc dù đây chỉ là chút xử phạt giao thông nhỏ, nhưng vừa nghĩ tới có thể khiến cho Cố Phong luôn tự cho là đúng chịu thua, trong lòng Dư Bảo Nguyên một trận sung sướng ngầm.

Tới dưới lầu, dừng xe. Dư Bảo Nguyên bước nhanh lên lầu. Không nghĩ tới tay chân Cố Phong nhanh hơn cậu đoán, lúc cậu định đóng cửa, một tay liền tiến vào khe cửa.

Dư Bảo Nguyên không nhìn thấy, dùng sức mà đóng cửa, chợt nghe thấy ngoài cửa một trận tiếng kêu rên.

Cậu vội vàng kéo cửa ra, chỉ nhìn thấy Cố Phong đứng ngoài cửa, cau mày, một tay bịt tay khác, hiển nhiên vừa bị kẹp.

"Ai bảo anh đột nhiên duỗi tay ra," Dư Bảo Nguyên ngoài miệng mắng như vậy, trong lòng lại có chút chột dạ, "Đáng đời!"

Cố Phong không nói chuyện, nhưng có thể nhìn ra được, hắn đang cố nén đau trên tay.

Dư Bảo Nguyên mấp máy miệng, chứa đáy lòng chút áy náy, rốt cục thở dài: "Đi vào, tôi xử lý cho anh."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện