- RA NGOÀI RỒI! ĐÂY MỚI THẬT SỰ LÀ BẦU TRỜI!
Sau khi ra khỏi bụng cá voi, Luffy đã hét lớn lên, Isora cũng mỉm cười, nhưng mà sau đó hắn đột nhiên nói nhỏ.
- Hai người tỉnh rồi à?
Mr9 và Miss Wednesday giật mình nói.
- Sao ngươi biết!
Sau đó hai người vội vàng che miệng, Isora nói.
- Ở yên đó, nếu không tôi sẽ chém!
Mr9 và Miss Wednesday gấp rút gật đầu, Usopp nói.
- Nhưng mà nó thật sự chờ 50 năm à? Đám hải tặc đó đã bắt nó chờ quá lâu...
Sanji nói.
- Ngu ngốc! Đây là đại hải trình đúng không? Cậu biết mà. Họ đã chết cả rồi! Có chờ nữa cũng thế thôi.
Nami nói.
- Đúng thế, đã 50 năm trôi qua rồi, nó cho ta thấy vùng biển chưa được xác định này nguy hiểm và khủng khiếp thế nào.
Usopp nói.
- Tại sao các cậu lại nói những lời vô tình như thế? Các cậu cũng đâu có biết rõ! Có thể họ vẫn sẽ trở về! Thật là một câu chuyện cảm động! Một chú cá voi mãi tin vào lời của đồng đội, đúng không, ông lão?
Ông lão đầu bông nói.
- Phải. Nhưng sự thật tàn nhẫn hơn cậu tưởng đấy. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của họ. Nhưng người đó... Đã chạy trốn khỏi đại hải trình rồi.
Usopp nói.
- Không thể nào... Vậy họ thật sự bỏ rơi nó sao?
Isora mỉm cười nói.
- Nói họ bỏ rơi nó là vì hy vọng họ còn sống, có lẽ... Họ đã chết cả rồi.
Nami nói.
- Chạy trốn khỏi đại hải trình, đồng nghĩa với việc phải vược qua vành đai tĩnh lặng mà, đúng không?
Ông lão đầu bông nói.
- Cho dù có cơ may còn sống sót, họ cũng không bao giờ quay lại đây đâu. Thời tiết, khí hậu, dòng hải lưu và cả gió. Tât cả mọi thứ đều hoạt động không theo bất kỳ một quy tắc nào. Nhưng suy luận thông thường đều trở nên vô nghĩa ở vùng biển này. Sự khủng khiếp của đại hải trình sẽ nhấn chìm tâm trí của những kẻ yếu đuối.
Sanji nói.
- Vậy là những tên khốn nhu nhược đó đã không hề bận tâm đến lời hứa của chúng, và đã cong đuôi trốn khỏi vùng biển này?
Usopp hỏi.
- Bọn họ bỏ rơi con cá voi vậy sao? Và nó vẫn chờ họ trở lại suốt 50 năm qua ư? Thật quá tàn nhẫn!
Nami hỏi.
- Nếu biết vậy, sao ông không nói cho nó đi? Nó hiểu được tiếng người mà đúng không?
Ông lão đầu bông nói.
- Ta đã nói với nó tất cả mọi điều. Nhưng nó không chịu nghe. Đêm đó là lần đầu tiên Laboon đâm đầu vào núi đảo ngược và gào thét. Rồi nó bắt đầu cố phá sập red line. Nó vẫn tin rằng họ sẽ trở lại ở phía bên kia của bức tường, nó không chấp nhận sự thật.
Sanji nói.
- Con cá voi này thật là...
Usopp nói.
- Dù cho ông có lý do gì để chờ đợi...
Ông bác đầu bông nói.
- Nếu nó không còn lý do để chờ đợi, thì có thể nó đã nghe lời ta. Nó sợ mất lý do để chờ đợi hơn bất cứ thứ gì. Nhà của nó là ở biển tây. Vậy nên nó chẳng còn nơi nào để quay về. Giờ nó chỉ muốn được gặp lại những đồng đội trước kia.
Sanji nói.
- Nhưng mà... Có lẽ tình cảnh bây giờ của nó rất đáng thương. Nhưng chính ông cũng bị phản bội mà đúng không? Hay đối với ông, điều đó không còn là vấn đề nữa?
Ông lão đầu bông nói.
- Hãy nhìn vào những vết sẹo trên đầu nó đi, nếu nó cứ tiếp tục đâm đầu và vách đá như vậy, thì chắc chắn là nó sẽ chết. Tuy bọn ta xa lạ với nhau, nhưng cũng đã 50 năm rồi. Ta sẽ không đứng nhìn nó tự sát đâu.
- A!!!
Bông nhiên Luffy vừa hét vừa chạy thật nhanh, hai tay còn ôm lấy một thứ, Sanji hỏi.
- Tên ngốc đó lại tính làm gì vậy?
Zoro nói.
- Đúng là không thể rời mắt khỏi hắn!
Sanji nói.
- Trong như hắn đang leo núi vậy.
Isora đầu đầy mồ hôi nói.
- Thuyền trưởng... Đang ôm cái gì... Nhìn quen thế nhỉ???
Luffy cấm cây cột buồm vào đầu Laboon, Zoro nói.
- Cái đó là cột buồm chính đúng không nhỉ?
Sanji nói.
- Phải, từ thuyền của chúng ta.
Usopp nói.
- Là cột buồm của chúng ta đấy. ĐỪNG CÓ PHÁ HOẠI CON THUYỀN NỮA!!!
Sau đó, Laboon đau đớn rống lên, rồi vùng vẫy tạo ra từng cơn sống lớn, trên thuyền, tất cả mọi người đồng thanh hô.
- VÌ CÁI CON KHỈ GÌ MÀ CẬU LÀM THẾ HẢ??
Laboon nhảy lên khỏi mặt biển, đâm thẳng vào bến cảng, ông lão đầu bông hét.
- NÀY! NHÓC!
Nami nghỉ rằng ông lão đầu bông đang lo cho Luffy nên nói.
- Đừng lo, có bị nghiền ép cậu ta cũng không chết đâu.