Mưa tạnh, bầu trời trong xanh, thuyền cập bến, Isora chờ mọi người lên bờ hết sau đó bế Nami nhảy lên bờ, Nami quay đầu nói.
- Zoro, trông thuyền cho tốt nhá.
Zoro nói.
- Ờ, biết rồi.
Luffy nói.
- Này! Tớ thấy một thị trấn!
Usopp nói.
- Này, chờ đã Luffy...!
Đi lên đồi, Chopper bất ngờ nói.
- Một thị trấn!
Mọi người đi xuống đồi, vào tới thị trấn Usopp nhìn quanh nói.
- Một thị trấn nhỏ nhưng rất náo nhiệt.
Chopper nói.
- Tớ nghĩ chúng ta sẽ mua được thứ cần thiết ở đây. Cậu sẽ đi mua sắm đúng không, Usopp?
Usopp nói.
- Có thể.
Luffy nói.
- Này, các cậu! Lại đây nhanh lên!
Mọi người vội chạy qua, Usopp hỏi.
- Có gì thế?
Nami nói.
- Cáo thị truy nã à? Hay là...
Usopp nói.
- Woa! Là một lễ hội pháo hoa! Vào tối nay!
Nami nói.
- Tuyệt vời làm sao! Đã rất lâu rồi từ khi tớ được ngắm pháo hoa!
Sanji khoác tay lên vai Nami nói.
- Nếu vậy, tôi sẽ đi theo hộ tống tiểu thư.
Nami mỉm cười nói.
- Thôi, không cần thiết đâu. Lo chuyện của anh đi.
Isora giả vờ nhìn về một bên nói.
- Hình như tớ thấy vài cô thiếu nữ thì phải...
Sanji đang buồn bực ngồi trên đất, nghe vậy thì vội vàng đứng lên hỏi.
- Ở đâu? Mau chỉ cho tớ!
Isora nói.
- Quên rồi...
Sanji tức giận nắm cổ áo Isora hét lên.
- Tên đãng trí này!
Isora nói.
- Tớ không nhớ phương hướng nhưng mà chắc chắn là có mấy cô thiếu nữ!
Sanji hỏi.
- Thật không?
Isora gật đầu, Sanji vội chạy đi, Nami đi đến gần nói.
- Mấy cô thiếu nữ đó đẹp không?
Isora chờ Sanji đi xa rồi cười nói.
- Làm gì có cô thiếu nữ nào, tớ chỉ lừa cậu ấy thôi. Ha ha ha!
Lúc này có một người đang mua hàng nhìn nhóm mũ rơm nói.
- Ồ, tôi chưa từng thấy các cô cậu bao giờ. Có phải là các cô cậu từ bên ngoài đến đây để xem pháo hoa không?
Nami nói.
- À, thực ra...
Luffy hỏi.
- Sao vậy? Pháo hoa ở đây nổi tiếng lắm à?
Người mua hàng nói.
- Phải rồi. Hòn đảo của chúng tôi nổi tiếng cũng nhờ lễ hội pháo hoa này đó.
Ông chủ cửa hàng nói.
- Nó đã được tổ chức hàng năm như vậy từ 400 năm trước.
Usopp bất ngờ nói.
- 400 năm à...? Lâu thật đấy!
Ông chủ cửa hàng chỉ về phía một ngọn núi nói.
- Nhìn kìa. Thấy cái tháp trên ngọn núi đằng kia không?
Chờ cả nhóm quay đầu nhìn, ông chủ cửa hàng mới nói tiếp.
- 400 năm qua... Nhà đó đã làm pháo hoa, từ đời này sang đời khác. Nhưng bây giờ chỉ còn một ông già và một bé gái sống ở đó thôi.
Usopp hỏi.
- Vậy ông lão đó một mình làm ra tất cả những quả pháo hoa dành cho buổi lễ ư?
Người mua hàng nói.
- Không, không. Cô bé cũng giúp làm ra chúng chứ.
Ông chủ cửa hàng nói.
- Họ làm việc chăm chỉ suốt cả năm trời chỉ để dành cho buổi tối hôm nay. Nó thật sự có ý nghĩa.
Luffy hỏi.
- Tại sao lại phải bỏ ra cả một năm chỉ để làm ra những quả pháo hoa nhỉ?
Nami nói.
- Cậu đúng là tên ngốc! Đó là vì... Có rất nhiều lý do! Mà thôi dù tớ có nói thì cậu cũng không hiểu đâu.
Usopp nói.
- Nhớ rồi! Mình gần hết thuốc súng rồi! Nếu lên đó, có lẽ họ sẽ cho mình một ít.
Nami nói.
- Có thể...
Nami nói xong thì im lặng lắng nghe một lúc rồi hỏi.
- Năm ngoái có chuyện gì vậy ạ?
Người mua hàng nói.
- Ờ, năm ngoài, trong lúc lễ hội...
Ông chủ cửa hàng không đợi người mua hàng nói xong thì chen vào.
- Kadoya! Khách du lịch đến đây là để tham quan lễ hội. Không nên nói với họ chuyện