Vào buổi tối thứ hai trên núi, sau nửa đêm, rõ ràng mưa đã nhỏ hơn.
Đợi đến khi sắc trời hơi sáng, chỉ còn lại những hạt mưa nhỏ rơi lác đác, thậm chí cũng không tính là mưa phùn lất phất, hoàn toàn có thể không cần dùng ô.
“Dừng rồi dừng rồi, tạ ơn ông trời!”Dân chúng ở phía dưới reo hò, đám người Trần gia cũng lần lượt thức dậy.
Trần Đình Giám cũng không dùng điểm tâm, ông dẫn đa số hộ vệ xuống núi, không chỉ cần xem xét tình hình lũ lụt trên trấn, mà còn phải tổ chức nhân công đi thoát nước mở đường.
Cũng có gã sai vặt của Trần gia dò đường trở về, bẩm báo với Tôn thị: “Lão phu nhân, đường phố đầu kia của chúng ta có vị trí cao, mấy hộ gia đình đều chỉ bị tích nước trong sân, không bị tràn vào phòng.
Lão gia nói, trước tiên chúng ta cứ chờ ở trên núi một lát, chờ khi tất cả dân chúng đi xuống rồi hãy từ từ di chuyển về lại.
”Tôn thị quan tâm hỏi: “Còn những nơi khác trên trấn thì sao? Nước có sâu hay không?”Gã sai vặt: “Chuyện này vẫn chưa rõ ràng lắm, lão gia đã phái người khác đi tra, tuy nhiên có vẻ ở trên núi đều không có vấn đề lớn.
”Nạn lũ lụt nghiêm trọng, nếu nhấn chìm nóc nhà, đó mới thật sự khiến người ta tuyệt vọng.
Tôn thị khẽ gật đầu, nhìn về phía Hoa Dương, rồi nói với những người ngồi đầy bên trong lều: “Vậy chúng ta cứ chờ một lát, lúc này mà xuống dưới thì trên đường toàn là người, chen chen chúc chúc, có đi được cũng không thoải mái.
”Hoa Dương rất có kiên nhẫn, giờ phút này, nàng chỉ để ý bên Trần Kính Tông.
Sáng sớm hôm qua, nhân cơ hội tốt khi hai vợ chồng cùng ở một chỗ dưới cây, nàng mượn danh nghĩa báo mộng của lão thái thái, nói cho Trần Kính Tông rằng trong túi y phục của Tề thị có một sổ sách ăn hối lộ, Trần Kính Tông trông có vẻ không tin lắm, nhưng vẫn bảo nàng không cần nhọc lòng nữa, nói rằng hắn sẽ nghĩ biện pháp kiểm tra.
Bên người Hoa Dương có tới bốn nha hoàn, cũng không thể vô duyên vô cớ mà cứ thế bổ nhào vào nơi của Tề thị để