Hương Linh Băng cuối cùng vẫn phá bức tranh nhóm ba và nhóm bốn, mở ra thông đạo đi tới cơ quan tiếp theo.
Bước vào hành lang không hẹp nhưng cũng không tính là rộng, đi chưa được mấy bước, Hách Liên Tiểu Bạch liền dừng bước.
"Tiểu Bạch?" Hướng Linh Băng biết mỗi lần Hách Liên Tiểu Bạch dừng lạinhất định là có chuyện gì xảy ra, đèn pin trong tay chiếu tới đằng trước một hồi lâu, không có nhìn thấy bất cứ thứ gì, liền quay đầu lại nhìn Hách Liên Tiểu Bạch.
"Em..." Hách Liên Tiểu Bạch cau mày, nắm tay Hướng Linh Băng, mở miệng muốn nói, lại im lặng, nghiêng lỗ tai cố gắng lắng nghe.
Hương Linh Băng không hỏi cô nữa, vẫn để cô nắm tay như vậy, chờ đợi cô nói kết quả cho mình.
"Hình như em nghe được tiếng động..." Hách Liên Tiểu Bạch lại lắng nghe một hồi rồi mở miệng nói, "Hình như là tiếng nói chuyện..."
"Nói...Tiếng nói chuyện?" Mặc dù Hương Linh Băng gan lớn, nhưng nghe được lời này của Hách Liên Tiểu Bạch, cũng không rét mà run.
Ở trong Đế lăng là sao sẽ có tiếng nói chuyện?
"Tiểu bạch, em chắc không?" Hướng Linh Băng hít sâu một hơi hỏi.
"Em chắc chắn." Lần này, Hách Liên Tiểu Bạch không hề do dự, gật gật đầu, "Hình như có mấy người."
Mấy người?
Chẳng lẽ là mấy người Cổ gia gia?
Trong đầu Hướng Linh Băng đột nhiên hiện lên suy nghĩ này, trái tim vẫn treo lên cũng hơi buông xuống, "Có lẽ là mấy người Cổ gia gia."
"Ừm....?" Hách Liên Tiểu Bạch gật đầu, chợt phát ra một tiếng "Ơ?", sau đó kéo Hương Linh Băng lui vào trong ám thất thứ ba.
"Ầm" một tiếng, vách đá bên phải địa đạo nổ tung, hòn đá chặn kín con đường phía trước, thậm chí còn có ít hòn đá bay tới chổ hai người đang đứng.
Bởi vì thời gian quá ngắn, Hách Liên Tiểu Bạch chỉ kịp kéo Hướng Linh Băng chui vào ám thất thứ ba thông với chổ cơ quan, cả người che chở cho Hướng Linh Băng, toàn bộ hòn đá bay tới đều đập vào người cô.
Hướng Linh Băng còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã bị Hách Liên Tiểu Bạch ôm thật chặt kéo đến chổ cơ quan, sau đó lại nghe được một tiếng nổ lớn, làn sóng không khí ùa vào trong thông đạo làm cho hai người xém chút nữa là ngã ra sau,mà cả người Hách Liên tiểu Bạch vẫn luôn che chở nàng, một tay để sau gáy nàng, tay kia cầm kiếm Trạm Lô, cánh tay vòng qua eo nàng.
"A..." Một hòn đá rất lớn bay tới đạp trúng vào sau gáy Hách Liên Tiểu Bạch, làm cho người vẫn luôn mím môi phải rên ra tiếng, tư thế vẫn không thay đổi.
cho đến Khi mọi thứ an tĩnh lại, Hách Liên Tiểu Bạch mới buông Hướng Linh Băng ra, vẽ mặt cảnh giác nhìn vào thông đạo.
"Tiểu Bạch, em chảy máu!" Sau khi Hướng Linh Băng được buông ra thì lập tức xoay người kiểm tra thân thể Hách Liên Tiểu Bạch, thấy ở sau gáy cô đang chảy máu, sợ hãi kêu lên, sau đó từng đợt đau lòng kéo tới.
Đồ ngốc này...
Hách Liên Tiểu Bạch lắc đầu, nắm kiếm TRạm Lô, thanh âm có chút trầm thấp, "Bên trong có người."
Hướng Linh Băng nghe vậy sửng sốt, sau đó thì hiểu ra.
cú nổ vừa rồi...!Là do người dùng bom làm.
Theo ánh mắt của cô nhìn ề phía thông đạo, nghe được âm thanh đất đá bị đào ra, Hướng Linh Băng bởi vì những người đó dám phá hư lăng mộ mà tức giận, lý trí nhắc nhở nàng miệng vết thương của Hách Liên Tiểu Bạch còn đang chảy máu, không để ý tới những âm thanh kia nữa, mở ba lô ở sau lưng Hách Liên Tiểu Bạch ra, lấy các dụng cụ y tế bên trong ra khử trùng băng bó cho Hách Liên Tiểu Bạch.
"Khụ khụ...!Con mẹ nó, đây là nơi quái quỷ gì vậy!" Theo vài tiếng vang, bên trong thông đạo sáng như ban ngày, chu Đại Hài vừa ho khan vừa men theo vách đá đi vào bên trong thông đạo.
"Các ngươi...!Các ngươi...!phá hư văn vật như vậy, khi ra ngoài tôi sẽ báo cáo với nhà nước..." Cổ Kỳ Xương run rẫy nói xong những lời này, bởi vì vô cùng tức giận mà có hơi không thở nổi.
"Câm miệng đi lão già, nói nhãm nữa là lão tử giết ông!" Chu Đại Hà nghe vậy xoay người hung hăng mắng một câu, thuận tiên giơ chân đá rớt một khối đá xuống.
"Ôi trời, Đại Hà, sao có thể vô lễ với Cổ giáo sư như vậy..." Tiếp đó Trương tổng đi ra ra vẽ trách cứ nói, trong giọng điệu lại không nghe ra một chút trách cứ nào, "Cổ giáo sư, Hiếu lăng này làm bọn tôi hy sinh nhiều như vậy, cũng nên ra chút đại giới chứ."
"Ngươi..." Cổ Kỳ Xương bị tức giận không nói ra lời, ôm ngực thở dốc.
"Trương Nham, tim của Cổ giáo sư không tốt, nếu xảy ra chuyện gì, đừng trách tôi không khách khí với anh!" Vu Tiệm Hàng khập khễnh đi ra từ bên trong, cảnh cáo Trương tổng.
Trương tổng mặt mang ý cười không chút nào sợ hãi, "Vu đội trưởng nói đùa, trước đó trải qua nhiều chuyện như vậy, Cổ giáo sư vẫn chưa chết, chứng minh điều gì? Từ này chắc đã nghe qua rồi đi?"
Vu Tiệm Hàng sửng sốt, vẽ mặt nghiêm túc, không biết hắn đang nói cái gì.
"Vu đội trưởng, Trương tổng chính là nói cái từ mà mọi người đều biết." Trên mặt Nhạc Hằng mang theo nụ cười vô sĩ, "Là lão già sống dai đó, vu đội trưởng không cảm thấy vậy sao?"
"Mày...!Khốn nạn!" Vu Tiệm Hàng tự cảm thấy mình vẫn luôn rất trầm ổn bình tĩnh, nhưng khi hắn nhìn thấy tiểu Đường hy sinh, Cổ