Bốn người lẳng lặng đi trên thông đạo u ám, đột nhiên Hách Liên Tiểu Bạch ngừng lại.
"Dừng lại!" Hướng Linh Băng vội mở miệng gọi Chu Đại Hải lại.
"Làm gì vậy?" Chu Đại Hải không nhịn được xoay người hỏi.
"Thuốc nổ." Hách Liên Tiểu Bạch bảo vệ Hướng Linh Băng lui lại mấy bước, ngắn gọn nói.
"Làm sao cô biết...?"
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn, cắt đứt lời nói của Chu Đại Hải.
Chu Đại Hải bởi vì không có chuẩn bị mà lắc lư vài cái, Hách Liên Tiểu Bạch nhân cơ hội dùng Thiếu Dương Kiếm đánh rơi dao găm trên tay hắn, sau đó nhanh chóng tiến đến kéo Cổ Kỳ Xương thoát ra, nghiêng người đá hắn ngã xuống đất.
súng trên tay kia cũng bị văng sang một bên.
Hướng Linh Băng nhặt khẩu súng rơi xuống, nhắm vào Chu Đại Hải, trên mặt một mảng băng lãnh, ngón tay đặt trên cò xúng, có thể nổ súng bất cứ lúc nào.
"Đừng!" Chu Đại Hải sợ hãi kêu lên: "Đừng mà!"
Hắn thật sự rất sợ chết, chỉ là, đối diện với tiền tài, hắn vẫn lựa chọn tiền tài, cho nên mới tham gia vào đội ngũ của Trương tổng kia.
Hai đứa em trai cảu hắn đã chết, hắn không muốn chết.
Tay Hướng Linh Băng run rẩy, trong lòng nghìn vạn suy nghĩ, muốn giết hắn báo thù cho Vu Tiệm Hàng và Tiểu Đường nhưng rồi lại không xuống tay được.
Cho đến bây giờ, cô chưa từng giết người.
Hách Liên Tiểu Bạch che chắn Cổ Kỳ Xương ở phía sau, nhìn dáng vẻ khó xử của Hướng Linh Băng, chậm rãi nói: "Giống tỷ tỷ, nếu như không hạ thủ được thì thôi đi, hoặc là...để em làm."
Thật ra nàng rát muốn bỏ lại Cổ Kỳ Xương.
Nếu như nàng không đoán sai, tất cả đều do Cổ Kỳ Xương mà ra, đồng thời, nếu như không phải trong đế lăng Cổ Kỳ Xương nhiều lần cố chấp, có lẽ cũng sẽ không hình thành cục diện như bay giờ.
Hách Liên Tiểu Bạch tuy rằng đơn thuần, nhưng cùng nhau đến đây nàng cũng hiểu rõ tất cả, nàng chán ghét lão đầu này, nhiều lần khiến Giống tỷ tỷ của nàng rơi vào nguy hiểm.
Hơn nữa, vị thúc thúc gọi là Vu đội trưởng nhất định là người tốt, nếu không phải lão đầu này bi khống chế, thì một nhân tài như vậy cũng sẽ không chết.
Hướng Linh Băng nghe vậy quay đầu muốn nhìn rõ thần sắc của Hách Liên Tiểu Bạch, bí đạo an tĩnh lại vang lên một tiếng súng,lúc chưa hoàn hồn thì Hách Liên Tiểu Bạch đã đẩy cô sang một bên.
Chu Đại Hải nhân cơ hội chạy về phía trước, hội hợp với ba người Trương Nham đang trốn ở một góc cách đó không xa.
"Trương tổng...A!" Chu Đại Hải cao hứng hô một tiếng, đang muốn nói chuyện với Trương Nham thì từ góc âm u Ivan Dahl bỗng nhiên xách hắn lên ném đến một chỗ cách đó không xa, Chu Đại Hải chỉ kịp hét lên một tiếng rồi cái đầu liền bị một con quái vật giống rắn lại giống sâu lông từ trong hố nuốt vào bụng.
"Đi thôi." Thừa dịp quái vật ăn thịt Chu Đại Hải, Trương Nham nói với Nhạc Hằng và Ivan Dahl, nhìn cũng không nhìn Hướng Linh Băng một cái mà chạy thẳng về phía lỗ thủng do thuốc nổ.
Căn cứ bộ phận then chốt của Nhạc Hằng, cửa đá đối diện bọn họ chính là cơ[ quan cuối cùng, nhưng bất luận bọn họ tìm kiếm thế nào cũng không tìm được cơ quan mở cửa, cho nên trực tiếp dùng số thuốc nổ còn lại cho nổ cửa đá.
Kíp nổ kéo rất dài, bọn họ chạy một đoạn đường mới châm kíp nổ, lúc còn chưa châm ngòi thì dã nghe giọng nói của Chu Đại Hải, bởi vì không muốn có gì ngoài ý muốn xảy ra nên bọn họ căn bản không có ý định gọi Chu Đại Hải và Hướng Linh Băng phía trước, tùy ý bọn họ ngày càng tiến gần.
Chỉ đến lúc cách Trương Nham một khoảng, Chu Đại Hải bọn họ bỗng nhiên dừng bước, tiếp đó, thuốc nổ nổ.
Sau khi nổ, mấy người Trương Nham vốn định đến cứu Chu Đại Hải nhưng từ trong hố sâu gần bọn họ lại xuất hiện một con quái vật, mắt lom lom nhìn bọn hắn chằm chằm.
Hầu như không chút do dự mà xác đị phương án, Nhạc Hằng thừa dịp Hướng Linh Băng thất thần nả một phát súng về phía cô, sau đó Chu Đại Hải quả nhiên chạy đến mà Ivan Dahl núp trong bóng tối thừa dịp đó bắt Chu Đại Hải dẫn dắt lực chú ý của con quái vật, sau đó ba người bọn hắn nhân cơ hội chay qua cửa đá.
Tất cả hoàn thành trong thời gian rất ngắn, Hướng Linh Băng hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết là đột nhiên nghe một tiếng súng vang lên, tiếp đó Hách Liên Tiểu Bạch đẩy cô ra, đợi cô ôm lấy Hách Liên Tiểu Bạch thì trên tay một mảng ẩm ướt.
"Tiểu...!Tiểu Bạch?!" Hướng Linh Băng khó tin rút tay về muốn nhìn xem chất lỏng sềnh sệch trên tay mình là gì nhưng lại bị Hách Liên Tiểu Bạch nắm chặt lấy, đem những chất lỏng kia lau lên quần jean của nàng, rồi nở một nụ cười: "Giống tỷ tỷ, đây chẳng qua là mồ hôi mà thôi, ở đây nóng quá."
Hướng Linh Băng nghi hoặc, nức nở nói: "Em nói bậy, cho tôi xem."
"Đừng tỷ tỷ, chỉ là mồ hôi thôi mà, không có gì đẹp mắt." Hách Liên Tiểu Bạch quật cường cự tuyệt.
Lúc tiếng súng vang lên nàng căn bản không có bất cứ do dự nào mà xông lên đẩy Hướng Linh Băng ra, sau đó viên đạn cắm thẳng vào lưng nàng.
Hách Liên Tiểu Bạch không biết tại sao mình không muốn để Hướng Linh Băng thấy vết thương trên lưng mình, chỉ là tiềm thức nàng biết nếu như Giống tỷ tỷ thấy được chị ấy nhất định sẽ khóc.
Nàng không muốn chị ấy khóc.
Từ sau khi Vu Tiệm Hàng chết, cả người Cổ Kỳ Xương có vẻ hết sức si ngốc, lúc này chỉ biết lẳng lặng đứng ở một bên ngây ngốc nhìn Hướng Linh Băng và Hách Liên Tiểu Bạch.
Hướng Linh Băng hít mũi: "Tiểu Bạch, tôi biết em bị thương, để tôi xử lý vết thương đi."
Hách Liên Tiểu Bạch vẫn cố chấp lắc đầu: "Không có bị thương."
"Tiểu Bạch..." Hướng Linh Băng vừa thương tâm vừa sốt ruột, nhìn Hách Liên Tiểu Bạch vẫn giằng co không thôi, rốt cuộc nhịn không được khóc ra thành tiếng, từng tiếng, càng khác càng thương tâm.
Lẽ ra có thể sống sót ra khỏi đế lăng hay không đã là một ẩn số, hiện tại Tiểu Bạch ngốc này còn vì cô mà bị thương...
Từ sau khi ra khỏi Đào Hoa Nguyên, quen biết cô, căn bản đã là một việc rất xui xẻo với em ấy.
Nếu không biết cô, Tiểu Bạch sẽ không lần lượt đối đầu nguy hiểm, bây giờ còn bị thương...
Hách Liên Tiểu Bạch luống cuống, sốt ruột ôm cô vào lòng: "Chị...!tại sao chị lại khóc?"
Rõ ràng nàng đã nói cho cô biết nàng không có bị thương, tại sao còn khóc?
"Tiểu Bạch, em không nên quen biết tôi, không nên quen biết tôi, không nên thân cận tôi, đều là lỗi của tôi, nếu như không phải tại tôi em sẽ không bị thương, cũng sẽ không..."
Từng lời tự trách khiến Hách Liên Tiểu Bạch vạn phần đau lòng, giúp cô lau nước mắt, chỉ là lệ kia càng lau càng nhiều: "Giống tỷ tỷ, em biết em sai rồi, chị đừng khóc được không?"
Nếu biết trước sẽ