Hướng Linh Băng lái xe, ánh mắt nhìn về phía trước, đôi môi mím thật chặt, ánh mắt lạnh lùng.
Hách Liên Tiểu Bạch ngồi ở ghế cạnh tài xế, nhìn vô lăng, lại nhìn thắng xe, nhìn điều hòa...!Cuối cùng nhìn từ hai bàn tay thon dài đang cầm tay lái nhìn thẳng vào Hướng Linh Băng.
Cô có thể cảm giác được cô gái xinh đẹp này có hơi tức giận, nhưng mà tại sao lại như vậy chứ?
Tỷ tỷ nói, giúp người là gốc rễ của hạnh phúc.
Nghĩ như vậy, Hách Liên Tiểu Bạch gãi gãi đầu, hỏi thẳng:"Cô nương không cao hứng sao?"
Hướng Linh Băng liếc cô một cái, lạnh lùng nói, "Cô câm miệng."
"Cô nương, ta..." Hách Liên Tiểu Bạch thấy nàng như vậy, bỗng dưng cảm thấy có chút ủy khuất.
Từ lúc bắt đầu cô gặp vị cô nương này, nàng ấy vẫn luôn làm đủ chuyện kỳ quái với cô.
Cô cứu nàng, nhưng mà nàng chẳng những không nói cảm ơn, còn...!còn vô lễ với cô...
Gương mặt trắng nõn đỏ lên, Hách Liên Tiểu Bạch cắn môi dưới, lại mở miệng nói, "Tỷ tỷ của ta nói, có chuyện không vui nhất định phải nói ra, nếu không rất dễ sinh bệnh..."
Hướng Linh Băng lại liếc cô, vẫn không nói lời nào.
Nàng cũng không biết chính mình bị làm sao.
Người kỳ quái bên cạnh đã cứu nàng, nàng vốn nên cảm ơn cô, nhưng vì cách ăn mặc và cây kiếm của cô làm nàng thắc mắc, ném đi rụt rè lễ phép, chỉ vì tìm kiếm đáp án.
Nhưng mà càng tìm kiếm, lại càng kinh ngạc.
Người bên cạnh này, khắp nơi lộ ra đầy bí ẩn.
Ngay từ đầu nàng thật sự cho rằng cái người mặc phục sức Minh triều cầm bảo kiếm trong tay là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần nào đó.
Nhưng mà thanh kiếm kia, chữ và hoa văn trên thân kiếm, còn có kết cấu không giống bình thường kìa, đều đang nói cho nàng biết mọi thứ không có đơn giản như vậy.
Huống chi...
Ở căn cứ khảo cổ bị bọn cướp trói làm con tin, trên đường đến đây, đã sớm làm tốt chuẩn bị là mình sẽ chết.
Lúc suýt chút nữa bị bọn cướp kia vũ nhục, trong lòng nàng đã tồn tại suy nghĩ muốn liều chết.
Cho nên, lúc được người bên cạnh cứu, lại không để ý tới một ít chi tiết.
Nàng nhà lịch sử học trầm mê lịch sử, nàng từng vì hiểu rõ thêm nhiều thứ mà đi qua rất nhiều nơi, gặp được rất nhiều nguy hiểm.
Mạng người, rất nhiều thời điểm nhẹ như lông hồng.
Cho nên, thời điểm bọn cướp bị một kiếm kia đâm chết, nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh vượt mức bình thường.
Bây giờ nghĩ lại, người như thế nào, mới có thể giơ tay lập tức một kiếm trí mạng? Là loại người như thế nào mới có thể giết người, cũng sẽ mang theo một chút tiêu sái không tầm thường?
Hướng Linh Băng hận bản thân mình lúc này không bình tĩnh.
Hách Liên Tiểu Bạch chớp mắt, khó hiểu nhìn bàn tay đang nắm chặt tay lái kia, chặt đến nỗi gân xanh đều thấy rõ trên mu bàn tay, lại nhìn gương mặt có vẻ phiền não kia, tốt bụng nói, "Cô nương không thoải mái sao?"
Hướng Linh Băng hung hăng đạp thắng lại, quay đầu nhìn cô, "Cô rốt cuộc là ai, từ chỗ nào tới?"
Hách Liên Tiểu Bạch cười cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, nói, "Ta là Tiểu Bạch, đến từ Đào Hoa Nguyên."
"Đào Hoa Nguyên?" Hướng Linh Băng lặp lại một lần, sau đó có hơi khó tinh thất thanh nói, "Là Đào Hoa Nguyên trong Đào Hoa Nguyên ký sao?"
"Đào Hoa Nguyên ký?" Hách Liên Tiểu Bạch tò mò nhìn nàng, "Đó là cái gì? "
"Là một tác phẩm được Đào Tiềm viết từ triều Tấn, Đào Tiềm, Đào Uyên Minh, biết không? " Hướng Linh Băng kiên nhẫn giải thích.
Hách Liên Tiểu Bạch nghĩ nghĩ, "Tỷ tỷ của ta nói, tổ tiên...!A...!Tỷ tỷ nói tổ tiên đời thứ mấy ấy nhỉ?"
Có hơi khổ não cúi thấp đầu, cố gắng nhớ lại mấy chuyện tỷ tỷ đã từng nói với mình, Hách Liên Tiểu Bạch rất bất mãn bản thân lại quên mất mấy lời của tỷ tỷ.
"Đằng trước mặc kệ, cô nói mấy ý sau." Hướng Linh Băng cố gắng đè xuống tò mò trong lòng, nếu không chính mình bởi vì sốt ruột mà mất đi lễ phép nên có.
"A, a...!Tỷ tỷ của ta nói, Đào Hoa Nguyên ngăn cách với thế nhân, có điều, đã từng có người không phải ở Đào Hoa Nguyên xông vào." Hách Liên Tiểu Bạch vừa nhớ lại vừa nói, "Người thứ nhất xông vào, ở Đào Hoa Nguyên của chúng ta mấy ngày, rõ ràng đã đáp ứng trước các gia tộc là không nói ra chuyện của Đào Hoa Nguyên, sau khi ra ngoài, lại mang theo người tới tìm Đào Hoa Nguyên.
Các gia tộc tức giận, liền dùng nhiều phương pháp khác nhau để người bên ngoài không tìm thấy Đào Hoa Nguyên."
Hướng Linh Băng nghe Hách Liên Tiểu Bạch nói, ngón tay thon dài khẽ vuốt tay lái, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, không hề che dấu nói, "Tại sao lại nói cho tôi, cô có thể không nói, cô không sợ tôi dẫn cô đi tìm Đào Hoa Nguyên sao? "
Hách Liên Tiểu Bạch ngu ngơ cười, "Ngươi là người tốt.
"
Sau đó, lại nói, "Tỷ tỷ của ta nói, người tốt sẽ không dẫn người đi tìm Đào Hoa Nguyên.
"
Hướng Linh Băng sửng sốt, trong lòng chợt có chút cảm động.
Người này, mới quen biết mình có mấy giờ, hơn nữa chính mình còn vô lễ với cô, cô lại còn tín nhiệm mình như vậy.
"Huống chi..." Ánh mắt Hách Liên Tiểu Bạch hiện lên tia ảm đạm, "Tỷ tỷ của ta nói, bây giờ Đào Hoa Nguyên từ lâu không còn là Đào Hoa Nguyên tổ tiên không tranh giành nữa rồi.
"
Hướng Linh Băng nhìn cô, có chút không đành lòng bộ dáng này của cô, ôn nhu nói, "Lịch sử luôn phát triển như