Nếu không có một trận ra trò, nói không chừng đám trẻ này cũng không lưu lạc đến Cục cảnh sát, giờ phút này cả đám thành thật hai tay ôm đầu ngồi xổm tựa vào góc tường.
Đã sớm tỉnh rượu hơn phân nữa, Tóc xanh bị đánh đến sợ hãi, nhìn thấy cô xuất hiện trước mắt bắp chân đã bắt đầu nhũn ra.
Tống Dư Hàng vặn nắp chai nước suối uống một ngụm, học điệu dáng Lâm Yêm lau sạch vệt nước đọng ở khoé môi: "Đừng sợ a, đánh cảnh sát không phải tội danh gì lớn, chỉ phạt tiền hoặc tù khoảng 3 - 4 năm thôi."
Cả đám lập tức than thở: "Tống cảnh sát, Tống đội, cô nãi nãi! Là do rượu hết cả, ngày thường bọn em không dám vậy đâu, không hề dám có tâm tư đó luôn ý, có cho bọn em ăn gan hùm mật gấu cũng không dám nghĩ, không thể trách bọn em được, dù sao thì...."
Tóc xanh vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Lâm Yêm, ai nào ngờ cô gái nóng bỏng như vậy lại là nhân viên cảnh sát đâu chứ.
Về diễn xuất, Lâm Yêm cực kỳ lão luyện, bắt gặp ánh mắt hắn chú mục trêи người mình lập tức bĩu môi ghét bỏ, nàng ngồi trêи ghế không nhịn được vung chân đá hắn một cái, tóc xanh vừa trốn vừa cợt nhã.
"Đánh người kìa, lại đánh người kìa, cảnh sát đánh người, lần này không phải em động tay trước nha!"
Bước vào Cục cảnh sát, đánh người đồng nghĩa với việc luận hình bức cung.
Vài người tiến đến kéo nàng ra, Lâm Yêm phản ứng đứng dậy: "Mẹ kiếp...."
Nàng còn chưa nói được gì, một bóng người cao lớn đã đứng chắn trước tầm mắt nàng.
Tống Dư Hàng vóc người cao gầy, che hơn phân nửa ánh đèn huỳnh quang, hơi nâng cằm nhìn phòng thẩm vấn, giọng nói chuyển lạnh.
"Mời từng người tra khảo, không được để ai trốn thoát."
Đám người này không chỉ có ý đồ đồi bại, lại là đồng nghiệp của Chu Mạt, tên tóc xanh còn yểm trợ hắn trốn cảnh sát, xem ra cả nhóm hợp tác phân công rất chuyên nghiệp, phỏng chừng cũng không phải lần đầu tiên làm mấy chuyện thiếu đạo đức này.
Đêm nay nhất định phải thẩm tra thật kỹ.
"Đứng dậy, bước vào trong." Mấy cảnh sát áp giải từng người một đi vào, chỉ chừa lại một mình Chu Mạt.
Tống Dư Hàng nhìn hắn, cất chai nước khoáng: "Người này tôi sẽ tự tra hỏi."
Rốt cuộc thì gừng càng già càng cay, lúc Chu Mạt biến mất khỏi tầm mắt cô, Tống Dư Hàng cũng đã bố trí cảnh sát mặc thường phục theo dõi xung quanh các cửa ra vào của Bar, cũng bắt được cậu ta.
Sở dĩ không ngăn cản Lâm Yêm là vì Chu Mạt rất cứng miệng, nhân cơ hội đó thu thập thêm nhiều thông tin từ miệng người khác càng có lợi.
Đến Cục cảnh sát, chưa chắc bọn họ chịu nói thật.
Tra khảo xong sẽ đối chiếu với những thông tin mà Lâm Yêm có được, ai thật ai giả đều tự khắc lộ diện.
•
"Chị, chị không sao chứ?" Đoạn Thành nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt, đưa một ly nước qua đặt vào tay nàng.
Lâm Yêm ngẩng đầu nhìn hắn: "Không gì, vẫn còn đang hỏi?"
"Dạ." Đoạn Thành trả lời, nhìn nhìn đồng hồ: "Hơn một tiếng rồi."
Lâm Yêm kéo ra ngăn kéo tủ, mở nắp hộp kẹo cao su lấy ra hai viên, bỏ vào trong miệng, sau đó cầm ly nước ấm uống một hơi, quẹt môi đứng dậy.
"Tôi đi xem, vừa hay kết quả xét nghiệm tảo cát cũng đã có."
Dựa theo quy trình, không có chứng cứ xác đáng, Chu Mạt lại không tham gia vào vụ việc vừa rồi, cho nên chỉ có thể hỏi thăm chứ không phải tra khảo.
Mà muốn đặt câu hỏi với trẻ vị thành niên, cần phải có người giám hộ, Chu Mạt câm nín thà chết chứ không nói bất cứ lời nào.
Cảnh sát tháp tùng dập xuống hoả khí, đập cây bút thật mạnh xuống bàn: "Đừng tưởng chúng tôi không biết ba mẹ cậu đều qua đời, lấy đâu ra người giám hộ?"
Người ngồi đối diện cười cười, nhàn hạ tựa vào lưng ghế: "Tôi cũng không biết, đồng chí cảnh sát, tôi nói rồi, hôm Đinh lão sư xảy ra chuyện tôi vẫn luôn ở ký túc xá ngủ, không tin các anh cứ đi hỏi bạn cùng phòng của tôi, hỏi bảo vệ đi."
"Cậu...." Hắn sắp bốc khói đến nơi lại bị người ngăn lại.
Lâm Yêm tắt cameras, bảo hắn đứng dậy.
Đối phương bĩu môi: "Tên này quá cứng miệng...."
Lâm Yêm duỗi tay đoạt luôn cây bút ghi âm của Tống Dư Hàng, tắt đi, Tống Dư Hàng chỉ liếc mắt nhìn nàng cũng không ngăn cản.
"Bây giờ không phải thẩm vấn, hiện tại tôi cũng không phải dùng thân phận cảnh sát nói chuyện với cậu, tôi chỉ là một người bình thường muốn tìm hiểu chân tướng sự việc, Đinh lão sư còn trẻ, con cũng còn quá nhỏ, nàng vốn phải có một cuộc sống rất đẹp, cậu có cảm thấy vậy không?"
Người ngồi trêи ghế có chút biến chuyển, Lâm Yêm ngồi xuống, ánh mắt mang theo chút thương cảm nhìn cậu.
Tống Dư Hàng từ trong túi vật chứng đẩy qua một phong thư: "Cái này tìm được ở bàn làm việc của Đinh Tuyết, là cậu viết cho cô ấy, cô ấy đều lưu giữ rất kỹ."
"Tôi tin chắc cô ấy cũng đã hồi âm, hai người nói về cuộc sống, về lý tưởng, cậu bất lực trước cuộc đời mình, nàng đã đưa cậu ra khỏi vũng lầy, cậu đạt được thành tích cao từ vị trí cuối bảng, là cô ấy nâng đỡ, dạy kèm cho cậu, ban cho cậu tri thức, tự tin cùng suy nghĩ thoáng hơn, nàng thậm chí còn dùng tiền lương đóng học phí cho cậu, cậu lại dùng cách như vậy báo đáp cô ấy sao?"
"Còn quần áo trêи người cậu, đều do cô ấy giúp cậu may vá?" Tống Dư Hàng nghiêng đầu, con ngươi đạm sắc khó có được lộ ra tia sắc bén.
"Rõ ràng mua cả đồng hồ Omega, vậy mà bộ quần áo cũ cũng luyến tiếc vứt bỏ."
Người ngồi đối diện đồng tử co lại, thả xuống ống tay áo che lại đồng hồ: "Tôi không biết cô nói gì, đồng hồ này là tôi nhặt được...."
Lâm Yêm đứng dậy, dùng đôi mắt đen sâu hoắp nhìn hắn: "Thừa nhận đi, cậu thích cô ấy."
•
Căn phòng thẩm vấn bên cạnh đèn đuốc sáng trưng, sáng đến chói mắt, nhìn trong một khoảng thời gian dài bắt đầu đau nhức.
Đây là cách tra tấn câm lặng.
Đối phó với loại người này, thì không cần khách khí.
"Tội danh hiện tại gắn trêи người cậu không nhẹ, bao che nghi phạm, đánh cảnh sát, có ý đồ đồi bại với nữ nhân, chỉ cần nhiêu đấy thôi đã bị kết án không dưới 7 năm, chi bằng nói ra sự thật, cung cấp manh mối phá án, Toà án chắc chắn sẽ phán nhẹ tội." . truyện ngôn tình
Đối diện hai viên cảnh sát mặc chế phục từ lúc bước vào đến giờ đều không nói một lời.
Tóc xanh lòng thầm cân nhắc, hắn đang rất đói, nước cũng chưa được uống, miệng lưỡi khô khốc, mắt cũng muốn hoa.
Cảnh sát ngồi gần cửa nhất hướng ánh mắt ra ngoài, chỉ chốc lát sau có người tiến vào, trêи tay là một ly nước ấm đưa cho hắn.
"Nói, Chu Mạt đã làm được bao lâu rồi?"
"Chắc khoảng được 3 tháng."
"Buổi tối ngày 14 tháng 05, cậu ta có đi làm không?"
Tóc xanh kịch liệt lắc đầu: "Không có, không có, cậu ta cần tiền, cơ bản mỗi đêm đều tới làm, hôm đó tôi nhỡ rõ, cậu ta xin nghỉ, là tôi thế cậu ta làm việc."
"Có nói nghỉ vì lý do gì không?"
"Không có, chúng tôi cũng không hỏi."
"Cả một đêm cũng không tới làm?"
"Không có."
"Cậu nghĩ lại xem gần đây hắn có hành vi gì khác thường hay không, hoặc là tiếp xúc đặc biệt với ai đó?"
"Để tôi nghĩ đã." Tóc xanh đảo quanh tròng mắt, đột nhiên vỗ đùi: "Tôi nhớ rồi, hôm sau cậu ta đến làm, ngày đó vừa lúc khách quen của chúng tôi tổ chức sinh nhật, rất náo nhiệt!"
Hai vị cảnh sát liếc nhìn nhau: "Có gì đặc biệt?"
"Chủ nhân bữa tiệc a, hắn là Trần Hạo, một phú nhị đại, cũng là học sinh của trường mà cậu ta đang học, lạ là lạ ở chỗ hai người họ lại kề vai sát cánh xưng hô anh em."
Tóc xanh nhớ tới thời điểm lúc Chu Mạt vừa đến làm, Trần Hạo còn hạ nhục hắn, mắng hắn nghèo xơ nghèo xác, bắt cậu ta dập đầu ɭϊếʍ rượu đổ trêи đất.
Vậy thì ai mà nhẫn nhịn được, hai người đánh nhau, sau trận đó Chu Mạt phải bồi thường không ít tiền, suýt chút nữa bị cho thôi việc.
Hắn thủ thế: "Vậy mà còn có thể giải hoà, đồng chí cảnh sát, các anh có thấy kỳ quái không?"
Hai vị cảnh sát trao đổi ánh mắt, một trong hai người đứng dậy bước ra ngoài, hẳn là đi báo cáo.
Tóc xanh nhếch môi cười, lộ ra hai cái răng cửa, giơ lên còng tay: "Cảnh sát, anh xem cái gì nên nói tôi đều nói, có thể thả người ra được chưa?"
Người ngồi đối diện