Tống Dư Hàng chạy xuống lầu, xuyên qua đám đông náo nhiệt, tìm khắp xung quanh, nhưng vẫn không tìm được gì, rất nhanh đã bị phóng viên vây quanh.
"Cảnh sát, nói vài câu đi."
"Tống đội, đang tìm gì vậy?" Đoạn Thành từ cửa sổ xe thò đầu ra hỏi cô.
Tống Dư Hàng nhìn lại, lắc đầu, ngón tay nắm thanh cửa nhảy vào trong, cách ly đám phóng viên bên ngoài.
"Đi thôi, về Cảnh Cục."
Thành phố Giang Thành bị con sông chia cắt thành hai nửa Đông Tây, Thành Đông sầm uất, các toà cao ốc thi nhau mọc lên, giao thông thông thuận, đến cây xanh trồng trêи vỉa hè cũng đều thẳng tắp, nơi đây toạ lạc trụ sở Toà Thị Chính, Cục cảnh sát, Viện kiểm sát, bộ Tư pháp, và cũng là thiên đường giải trí của giới nhà giàu.
Còn Thành Tây, là nơi tập trung hầu hết dân địa phương, địa thế gần sông, vị trí địa lý rất tốt, lại vừa vặn đang trong quá trình quy hoạch, giá nhà đất không ngừng tăng cao, dân địa phương không muốn dọn đi, ai cũng mong bán được giá hời, hưởng chút lợi lộc. Chính quyền thành phố Giang Thành đã bắt đầu đấu thầu vài dự án, nhưng lại bị cái giá trêи trời của người dân hét lên đành rút lui, cho nên nền kinh tế ở đây lên xuống bách chuyển, giống như hôm nay nó sẽ là một viên minh châu sáng lấp lánh nhưng ngày mai rất có thể chỉ là đống phân chuột hôi thối, cố thế nào cũng không xoay chuyển được tình trạng này.
Đường xá nhỏ hẹp, chỉ cần ngẩng đầu là nhìn thấy mạng nhện giăng đầy trêи đường dây điện tách thành từng nhóm.
Trêи đường thỉnh thoảng xuất hiện mấy cái hố lớn, hai bên lề bị mọi người lấn chiếm ngồi xổm múc nước giặt quần áo, mấy ông lão lớn tuổi chạy xe đạp còn treo cái chuông rung kêu lủng lẳng.
Tình trạng giao thông tồi tệ như vậy, xe cảnh sát chỉ có thể dùng tốc độ rùa bò để vượt qua.
Lâm Yêm tựa vào lưng ghế, sắc mặt trắng bệch: "Có thể đi nhanh hơn chút không?"
"Như vầy đã nhanh nhất rồi, ra tới đầu ngõ sẽ thoáng hơn." Đoạn Thành vừa nói vừa giẫm phanh, tránh chiếc xe điện đang chắn phía trước.
Tống Dư Hàng quay đầu nhìn nàng, Lâm Yêm nửa bên ẩn trong bóng tối không nhìn rõ cảm xúc, trêи xe lại nhiều người không tiện hỏi, vì thế đành mím môi từ bỏ.
Chờ một đường lảo đảo lắc lư trở về Cảnh cục, cửa xe vừa kéo ra, Lâm Yêm đã vội phóng xuống, đỡ tường nôn thốc tháo, sáng giờ nàng chưa ăn gì nên chỉ nôn ra toàn là nước.
Có mấy nữ đồng nghiệp theo sau xấu miệng: "Coi chừng cô ta mang thai rồi đó? Đời tư thác loạn như vậy, không biết tên nào xui xẻo dữ vậy?!"
"Này, cô nói nhỏ chút, đừng để người ta nghe thấy."
Tống Dư Hàng hơi nhíu mày, tính đi qua đưa khăn giấy cho nàng, người nọ đã lau khoé môi đứng dậy, ánh mắt như phóng điện, tuy không mang giày cao gót nhưng vẫn bộ bộ sinh phong, đi đến trước mặt người vừa nói dứt khoát giơ tay ném cho cô ta một bạt tai, gương mặt xinh đẹp đều là cao ngạo ương ngạnh.
"Đúng đấy, thứ nhiều chuyện."
Nữ cảnh sát tức giận dậm chân, khóc sướt mướt chạy đi.
Lâm Yêm kéo áo khoác phủ kín vai mình, một tay cắm vào túi xoay người, Tống Dư Hàng cũng cùng nàng đi một đường, lúc vai hai người chạm nhau, cô một phen giữ nàng lại.
"Hà tất phải như vậy."
Lâm Yêm liếc mắt nhìn bàn tay xuất hiện trêи cánh tay mình, ngữ khí hờ hững: "Tống đội xem chừng ngoài là cảnh sát Giang Thành còn là đặc cảnh xuyên Thái Bình Dương, sao chuyện gì cũng quản vậy?"
"Là cô ta sai, nhưng trước cửa Cảnh Cục nhiều người qua lại, cô cũng không cần.... Nói vậy thì sau này làm sao mà ngẩn mặt đây?"
Ngoại trừ lời nói chính là cảm xúc, còn có chút sự quan tâm, Lâm Yêm cảm thấy hoả khí tức tối xông thẳng từ bụng đến đầu, ném hất tay cô ra.
"Ý chị là tư cách làm người? Ai cũng là người, dựa vào cái gì tôi phải nhẫn?" Nàng nghiêng đầu hung hăn phỉ nhổ: "Tôi khinh, lão nương chưa xé cái miệng của cô ta ra là may đấy, còn Tống Dư Hàng chị thì sao, còn đứng đây giả vờ làm bộ làm tịch, dối trá!"
Nàng dứt lời liền giẫm lên đôi giày như thể giày cao gót 18cm, đi vào trong, để lại một mình Tống Dư Hàng sửng người á khẩu.
"Không hiểu nổi."
Phương Tân đồng cảm nhìn cô, rời đi.
Đoạn Thành vỗ vỗ vai cô, cũng rời đi.
Trịnh Thành Duệ đẩy đẩy mắt kính: "Tâm nữ nhân tựa kim đáy biển."
•
Theo quy trình nghiêm ngặt, dù là án mạng nghiêm trọng, trước tiên cũng phải hỏi ý kiến người nhà của nạn nhân trước khi muốn giải phẫu tử thi, nhưng là tình trạng thi thể đã thế này, xung quanh hiện trường cũng không tìm thấy bất cứ thứ gì có thể xác minh thân phận nạn nhân, chỉ có duy nhất một tờ giấy cùng nét mực mờ ngoạc cần phải tiến hành phục hồi mới có thể nhìn rõ.
Vì vậy, Lâm Yêm quyết định giải phẫu trước rồi tính, tình trạng của thi thể sẽ theo nhiệt độ không khí mà thay đổi tính trạng, chỉ cần trì hoãn một phút là chậm trễ cả ngàn dặm.
Nàng vặn mở vòi nước, phớt bọt nước ập vào mặt lắng dịu hoả khí, ngửa đầu lấy lại chút thanh minh, sau đó rửa tay tiêu độc rồi mang mặt nạ bảo hộ cùng dụng cụ phòng hộ, bước cuối cùng, cúi đầu mặc niệm.
Đoạn Thành mở máy quay.
"13h45" phút ngày O1 tháng O6 năm 2008, nạn nhân chưa rõ danh tính, giải phẫu, bắt đầu."
•
Phòng điều tra hình sự.
Một tấm bản trắng, bên trêи dán những bức ảnh chụp lại hiện trường, cùng với cây bút lông viết ra những manh mối đã được tìm thấy.
"Sau khi thẩm vấn nhân chứng mục kϊƈɦ tại hiện trường, người bị tình nghi tên Lý Lệ, rạng sáng vào khoảng 4h55" lái xe đến công trường, trước khi chuẩn bị dỡ hàng đã cán qua xác nạn nhân, đến hơn 5h, đốc công của công trường Lưu Chí rời khỏi nhà bắt đầu đến làm việc thì phát hiện vụ việc."
"Nạn nhân khi phát hiện đã tử vong, từ phần cổ trở xuống toàn bộ bị cuốn vào bánh xe, hoàn toàn biến dạng, diện tích máu xung quanh 1 x 1,2 mét, phân bố theo tình trạng trũng ở giữa, nông ở xung quanh, qua báo cáo pháp y tại hiện trường, người chết là nữ giới, dưới 18 tuổi."
"Chỗ xương sọ bị dập nát này, bề mặt ma sát cho thấy, phù hợp với đặc tính ngã từ trêи cao xuống."
"Chờ đã ----" Trương Kim Hải đánh gãy lời điều tra viên: "Nói cách khác nạn nhân đã chết trước đó, chứ không phải bị xe tải cán chết?"
"Phải." Tống Dư Hàng đứng dậy, lấy tờ giấy đựng trong túi vật chứng đưa đến: "Đây là manh mối được tìm thấy trêи sân thượng của toà nhà tại nơi xảy ra vụ án."
Giấy đã nhàu, nét chữ không khôi phục được, mọi người trợn tròn mắt nhìn cả nửa ngày cũng chỉ nhìn được hai chữ: Di thư.
Trương Kim Hải tháo mắt kính xuống: "Đã tìm thấy di thư, vụ này có khả năng rất lớn là nhảy lầu tự sát."
"Không hẳn, tuy rằng trêи sân thượng không phát hiện dấu vết ẩu đả, cũng không phát hiện dấu vân tay hay dấu chân cho thấy có người thứ hai xuất hiện, một cô gái chưa tới 18 tuổi, vì cái gì lại muốn tự sát?"
Không ai muốn những vụ án mạng liên tục xảy ra trong phạm vi quyền hạn của chính mình, câu hỏi khiến Trương Kim Hải nhíu mày, hắn cưỡng chế sự bực dọc trong lòng, quay đầu phân phó người khác.
"Việc cấp thiết vẫn là xác định danh tính nạn nhân, các quận huyện gần đây có đăng thông báo thân nhân mất tích, đặc biệt là trẻ vị thành niên không?"
Một điều tra viên mở máy tính tìm kiếm một chút, đứng dậy nói: "Có thông cáo mất tích, khu Đông có một vụ, thành Tây hai vụ, nhưng đều quá tuổi trung niên, độ tuổi không khớp."
"Báo cáo khám nghiệm hiện trường tới đâu rồi?" Tống Dư Hàng đưa mắt nhìn Trịnh Thành Duệ.
Trịnh Thành Duệ ngón tay gõ phím, gom lại tất cả manh mối, quay đầu sắc mặt nhăn nhó.
"Camera lắp đặt gần hiện trường nhất cũng cách 100 mét."
Toà nhà Cách Lâm là một trong những dự án cải tạo do Công ty Kiến Tân ở thành Tây đấu thầu dưới sự trợ vốn của Chính quyền Thành phố, đây là một dự án trung tâm thương mại có tính hấp dẫn những người giàu có đầu tư, với quy mô diện tích 6 tầng đã có thể nhìn ra hạng mục này có bao nhiêu khó khăn.
Bãi đỗ xe cũng được đánh dấu rộng bằng một bàn tay, đương nhiên là chỗ chất đầy đá cùng chất thải xây dựng, hiện trường xảy ra vụ án ở trước cửa toà cao ốc, camera được gắn bên kia bãi đỗ, cách 180 mét, đến quỷ ma cũng không chụp được nữa là.
Đối chiếu DNA, xét nghiệm vết máu, kiểm tra dấu vân tay thậm chí khám nghiệm tử thi đều phải cần thời gian, vụ án nhất thời lâm vào bế tắc.
Tống Dư Hàng chống cằm, luôn cảm thấy có chỗ gì đó không đúng, có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đây đơn giản là một vụ tự sát, nhưng sự tình liên quan đến trẻ vị thành