"Tống đội, đó chính là người nhà của nạn nhân." Tống Dư Hàng gấp vội trở về, vừa bước vào văn phòng, Phương Tân liền lấy tập Folder che trước mũi cúi đầu thì thầm bên tai cô.
Đó là một nữ nhân trung niên thô kệch đang ngồi trêи ghế cởi giày làm động tác kỳ cọ, thỉnh thoảng có vài vụn hòm từ trêи chân bà ta rơi xuống, một tay khác bóc từng hạt dưa để sẵn trêи bàn cắn ăn hết sức tự nhiên, vừa ăn vừa nhâm nhi trà, rung đùi đắc ý xem TV.
Tống Dư Hàng đi đến ngồi xuống vị trí đối diện với bà ta, phụ nhân đang định nổi đoá vì bị người chắn mất TV thì nhìn thấy quân hàm trêи vai cô liền biết là một nhân vật lớn nào đấy, mặt mày gian xảo cười cười.
"Chào nữ cảnh sát, có chuyện gì sao?"
"Họ Tống, gọi tôi Cảnh sát Tống." Vừa đến gần bà ta đã ngửi thấy mùi chân thối rung trời lệch đất, trách không được những người khác không ai muốn đến hỏi chuyện.
Tống Dư Hàng mặt không thay đổi, lấy mấy tấm ảnh chụp ra khỏi túi hồ sơ: "Nhìn xem đây có phải là con gái bà không?"
Thảm trạng tại hiện trường xảy ra vụ án đương nhiên sẽ không đưa cho bà ta xem, người trong ảnh là một nữ sinh mặc y phục có phần cũ kỹ cùng đôi giày bạc màu.
Phụt phụt... Phụ nhân phun mấy vỏ dưa xuống đất, cầm lên tấm ảnh từ trong tay cô: "Phải, nhưng nó không phải con gái tôi, tôi là Dì nó."
Ngón tay bà ta chỉ chỉ vào tấm ảnh, vẻ mặt không có gì là bi thương: "Bộ quần áo này là tôi mặc qua để lại cho nó, giày cũng là do tôi lục lọi từ bãi rác...."
Dưới cái nhìn chăm chú của hai cảnh sát, phụ nhân vỗ vỗ miệng mình: "Bậy bậy quá, tôi nói mấy chuyện đó với Ngài làm gì."
"Trong nhà còn thân nhân nào khác không?" Một cảnh sát khác ngồi bên cạnh mở miệng hỏi.
Phụ nhân lắc đầu, lại bóc hạt dưa cắn cắn: "Không có, chị tôi lúc mười mấy tuổi phải đi làm công, gặp phải gã đàn ông lừa tình, để lại cho chị ấy cái bụng to đùng rồi chạy mất, sau khi sinh nó ra không lâu thì chết."
"Ba của nạn nhân nhiều năm qua không liên hệ gì với các người sao?"
"Không, chả biết chết quắc ở cái xó nào rồi, là tôi thấy tình cảnh chị mình đáng thương nên cũng tội nghiệp mà cưu mang nó từ lúc còn bυ" sữa."
Nói đến đây, ngoài mặt phụ nhân mới lộ ra chút ưu sầu: "Tôi còn ưởng sẽ trông nhờ được nó sau khi học xong ra ngoài làm việc kiếm tiền phụ cấp gia đình, sao đột nhiên lại...."
Phụ nhân thở dài, trả số hạt dưa lại trêи đĩa: "Cảnh sát, tôi nghe nói nó bị cán đến chết, tiền bồi thường nhân mạng thì sao? Được bao nhiêu vậy?"
"...."
Tống Dư Hàng không chút phản ứng, mày cũng chưa từng có động thái nhỏ nhặt nào: "Chuyện này chúng tôi không rõ, cụ thể thế nào phải chờ phán quyết của toà án."
Đúng lúc này, Phương Tân gõ cửa đi vào, tiến sát gần tai cô nói: "Đã có kết quả xét nghiệm DNA."
Tống Dư Hàng gật đầu đã hiểu, quay lại nói: "Cháu của bà gần đây có dấu hiệu gì cho thấy cô ấy muốn tự sát không."
Nữ nhân lại cắn hạt dưa: "Không có, cũng chưa từng nói về chuyện tình cảm, nó rất ít khi tâm sự với tôi, chỉ có mấy lần đến trường họp phụ huynh cho nó, giáo viên bảo thành tích học tập của nó rất tốt, không có lý do gì để tự sát."
Tống Dư Hàng ánh mắt chú ý xuống cổ bà ta, ẩn bên trong có một sợi dây chuyền: "Có thể đưa chúng tôi đến nhà bà một chuyến không?"
Phụ nhân có chút mất kiên nhẫn, nhưng cách nói chuyện của Tống Dư Hàng khá uyển chuyển, ngữ khí lại không hề phô trương.
"Được rồi, thật phiền phức, người đã chết rồi thì đem chôn rồi bồi thường là xong không phải sao? Đi một vòng lớn làm gì không biết?"
Tống Dư Hàng cũng lười giải thích với bà ta, nhân viên tổ công tác hiện trường cùng bà ta ra ngoài, sau lưng thì thầm nói nhỏ.
"Gặp người như bà ta, đến tôi còn muốn tự sát."
--- Tự sát sao?
Suy nghĩ của Tống Dư Hàng phiêu lãng trở lại trêи sân thượng vào hôm đó, cô cảm thấy cái người mặc đồ đen cùng bức di thư để lại không phải ngẫu nhiên.
---------•••---------
Nhà của phụ nhân ở trong một thôn nhỏ ở Thành Tây, ven ngoại thành, con đường nhựa chỉ dẫn đến trước cửa thôn, hai ngày trước vừa có trận mưa lớn, mặt đường lầy lội khó đi, bánh xe bị kẹt dưới ổ gà, đoàn người phải lội bùn đi vào bên trong.
Khu này đa số là các hộ nghèo, nhà cửa xập xệ, dây điện lắp đặt chằn chịt, không khí lãng vãng mùi phân gà cùng trâu bò. Mấy con chó gầy trơ xương thỉnh thoảng xuất hiện bên vệ đường, từ xa đã nghe tiếng gà gáy, đi vài chục mét mới có cột đèn đường le lói, thậm chí có đứt bóng khi nào cũng chẳng ai biết.
Dưới ánh đèn mờ là một chiếc bàn tròn, mấy lão nhân tụ tập đánh bài, hút thuốc, còn mấy tiểu tử loai choai thì ngồi dưới đất nghịch bùn, có đứa hiếu động nhặt tàn thuốc người khác vứt đi bỏ vào miệng hút một hơi ho sặc sụa.
Cả nhóm lão làng cười vang.
Tống Dư Hàng thoáng nhìn qua, bọn họ thấy có người đến, liền cất hết mớ tiền lẻ đặt trêи bàn bỏ vào trong túi, người phụ nữ miệng ngậm thuốc lá mở miệng cười.
"Ah chà, bà Tú Trân này, gây ra chuyện gì mà cảnh sát lại đi theo bà vậy?"
Vương Tú Trân hỉ hỉ mũi: "Cái gì, miệng chó không mọc được ngà voi, tôi có thể làm ra chuyện gì, còn không phải liên quan tới cái chết của đứa cháu xúi quẩy kia sao, haizzz, nó chết coi như thanh thản, để lại người sống trong cảnh khốn cùng."
Đoạn Thành tức tối phải bước tới níu Phương Tân phát tiết: "Bà.... bà ta sao có thể nói như vậy? Có phải là con người không?"
Phương Tân trừng mắt nhìn cậu: "Chúng ta tới điều tra, phá án, mấy chuyện khác đừng quan tâm."
Đi qua con đường lầy lội vào thôn, lại vòng qua bờ ruộng, cách đó không xa chính là nhà của Vương Tú Trân.
Đèn trong nhà bật sáng, trước cửa cột một con chó, vừa thấy có người đến lập tức sủa như điên.
Tống Dư Hàng nhìn thấy có ánh đèn trong nhà: "Có người?"
Vương Tú Trân chạy tới dắt con chó ra chỗ khác, đẩy cánh cửa sắt: "Có, con trai tôi đang học bài."
Tống Dư Hàng theo bà ta bước qua vạch cửa: "Chồng bà thì sao?"
"Làm nghề mộc trêи tỉnh, ít khi trở về, thường ngày chỉ có tôi, con trai cùng cháu gái ở nhà."
Nữ nhân quay đầu nói, lớn tiếng gọi con mình, bảo hắn mở đèn phòng khách lên.
Nó mặc áo chẽn bước ra từ phòng tắm: "Mẹ, chuyện gì vậy?"
"Tiểu quỷ, đi vệ sinh thì liên quan gì đèn phòng khách mà tắt, lại muốn vặn lỗ tai?" Bà vừa nói vừa nhéo lỗ tai nó, nam hài vừa trốn vừa kháng cự.
"Có người ngoài, đừng khiến người ta chế giễu nhà mình chứ mẹ?"
Phụ nhân lúc này mới ngượng ngùng thả ra, hướng Tống Dư Hàng xấu hổ cười cười: "Mấy vị cảnh sát, vào trong ngồi đi."
"Không cần, phòng của Hạ Miên ở đâu?"
Hạ Miên chính là nạn nhân được cho là đã nhảy lầu tự sát sau đó bị xe tải nghiền ép.
Vẻ mặt phụ nhân tức thì lộ rõ chột dạ, dưới ánh nhìn sắc lẹm của Tống Dư Hàng đành đưa mọi người đi đến căn phòng.
Diện tích căn nhà không lớn lắm, trái phải có 2 phòng ngủ, phòng lớn là của vợ chồng họ, bên phải là phòng của con trai bà, từ phòng khách đi vào, phụ nhân đẩy ra một cái cửa gỗ, tro bụi rũ rượi phất phơ.
Phương Tân che miệng ho khan, phủi phủi lớp bụi mờ mới nhìn thấy rõ được căn phòng chưa tới 8 mét vuông chứa toàn mấy thứ linh tinh, gạo thóc vừng thối rửa, cùng mớ rau cải không biết đã để bao lâu, bốc lên cổ mùi mốc meo.
Ở giữa phòng có đặt một cái giường cao, phía trêи là ít nệm chăn cũ kỹ xám xịt.
Trước giường có một chiếc bàn nhỏ, bài tập dang dỡ còn chưa viết xong, trêи đất là vài trang giấy bị xé rách.
Tống Dư Hàng mang bao tay: "Làm việc."
Nhóm kỹ thuật bắt đầu sôi nổi, Phương Tân tìm được mấy sợi tóc trêи gối đầu bỏ vào túi vật chứng, lúc lấy ra gối đầu, một con gián bò ra nhanh chóng ẩn mình trong bóng tối phía góc giường.
Nếu không phải Tống Dư Hàng ở đây trấn thủ, Phương Tân nhất định gào nứt vách, bị con gián to tướng kia doạ tới xanh mặt.
Đoạn Thành cũng ghê tởm không kém: "Nơi này.... người làm sao mà ở a?"
Phụ nhân đứng ở cửa xem bọn họ làm việc, lúc rời khỏi Thị cục cũng không quên mang theo ít hạt dưa bỏ vào túi, nhai đến rơm rớp.
"Xời, làm gì ở không được, khi còn nhỏ tôi còn ở chuồng bò nữa là, hơn nữa, nó cũng sắp thi đại học, có còn sống chung nữa đâu."
"Có còn sống chung nữa đâu". Tống Dư Hàng lưu ý mấy từ này, cô dừng lại động tác: "Phiền mời con trai bà, chúng tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu ta."
"Được được được, vậy các người nhanh lên chút, con tôi còn phải học bài."
Đoạn Thành chọt chọt Trịnh Thành Duệ: "Này, cháu gái cùng con trai, đúng là đối xử một trời một vực, cháu gái học xong trung học tính cho nghĩ, còn con trai bà ta tai to mặt lớn thì học hành nổi gì."
Trịnh Thành Duệ đẩy đẩy mắt kính, chỉ nghe thấy bốn chữ tai to mặt lớn, đưa mắt nhìn qua, Đoạn Thành nhanh chóng chạy lui mấy bước.
"Ca, ca bớt giận, đệ không phải nói ca nha."
"Tối ngày 31 tháng 05, cậu đã ở đâu?" Tống Dư Hàng đảm trách việc hỏi cung, trợ lý bên cạnh bắt đầu lấy bút ghi chép."
"Ở.... ở nhà học." Hắn thoáng liếc nhìn mẹ mình.
"Có ai chứng minh cho việc đó không?"
Phụ nhân vừa nghe tức thì phản ứng: "Tôi nói chứ câu hỏi này của cô có ý gì, Hạ Miên không phải nhảy lầu sao? Liên quan gì con tôi chứ."
Tống Dư Hàng liếc nhìn bà, mắt sắc quắc: "Hỏi theo khuôn phép thôi."
"Tôi.... mẹ tôi." Nam hài có chút quẫn