* Điều rượu: pha chế
"Chị, em chỉ đi ăn một bữa cơm không cần trịnh trọng vậy đâu." Tống Dư Hàng nói, liền nhìn thấy Quý Cảnh Hành cầm trêи tay dao tỉa lông mày nhẹ nhàng đặt xuống trán cô.
"Đây không phải là buổi hẹn hò bình thường, tốt xấu gì cũng là sinh nhật người ta, có bạn bè của hắn ở đó nữa, em có thể nào cũng phải trang điểm chăm chút một chút."
Cảm nhận lưỡi dao trêи trán mình vạch tới vạch lui, Tống Dư Hàng nhớ đến một câu châm ngôn: • Cảnh sát lại đi hỏi ăn trộm có cảm động hay không?
Không dám động, không dám cử động, là miêu tả chân thật nhất dành cho cô lúc này.
Tống mẫu bưng đĩa thức ăn từ trong bếp bước ra: "Chị con nói đúng, đừng suốt ngày cứ như đàn ông, trước sau gì cũng phải gả đi! Lâm Khả đã không so đo chuyện đó, lại đối với con không tệ."
Quý Cảnh Hành còn chưa biết Lâm Yêm là em họ của Lâm Khả, nghĩ đến mảnh giấy kia, tươi cười phai nhạt đi chút ít.
"Chị, tờ giấy e đưa cho chị lần trước...."
"Ah, mảnh giấy đó sao." Quý Cảnh Hành rũ mắt nhìn cô, động tác trêи tay vẫn tiếp tục, bôi chút kem che khuyết điểm vết tàn nhang nhỏ bé trêи mặt cô.
"Lúc đó chị siết chặt quá, lúc mở ra đã không nhìn rõ bên trong, nhìn một hồi lâu lại không dám vào trong hỏi em ngụ ý bên trong là gì...." Nàng nói tới đây, khẽ cắn môi dưới, vẻ mặt có vài phần uỷ khuất.
"Xin lỗi, Dư Hàng, chậm trễ chuyện của em, vị đồng sự đó của em đã khoẻ hơn chưa?"
Tống Dư Hàng lòng buông lỏng, sự tín nhiệm dành cho nàng khiến cô không nghĩ quá nhiều, có lẽ nàng đã thật sự ném đi.
"Không sao chị, em đã tìm được nàng rồi."
Quý Cảnh Hành lúc này như trút được gánh nặng cười rộ lên: "Vậy thì tốt rồi, nếu không chị lại phải tự trách mình."
Hai người ngồi một góc ở phòng khách trang điểm, Tiểu Duy bỏ xuống đồ chơi chạy đến ôm lấy chân Quý Cảnh Hành: "Mẹ, mẹ, con cũng muốn trang điểm!"
Quý Cảnh Hành buồn cười, tay cầm cọ trang điểm bị đứa nhỏ giật tới giật lui: "Không được, còn nhỏ không được trang điểm, đợi con lớn mẹ sẽ trang điểm cho con."
Tống Dư Hàng giang tay bế nó lên đầu gối, lấy son môi điểm một chấm đỏ trêи trán Tiểu Duy, giơ gương cho nó xem: "Nhìn xem, Tiểu Duy sau khi trưởng thành nhất định là một cô gái rất xinh đẹp a."
Đứa nhỏ được khen đã biết thẹn thùng, ôm gương mặt Tống Dư Hàng nghiêng trái nghiêng phải: "Cô cô cũng đẹp, cô cô cũng là đại mỹ nhân nha."
Quý Cảnh Hành lại cười: "Chị thấy Tiểu Duy còn thân với em hơn, trước giờ chưa khi nào khen chị đẹp cả."
Tống Dư Hàng xoa đầu Tiểu Duy, môi hàm chứa ý cười: "Mẹ con ghen tị rồi kìa, làm sao bây giờ?"
Tiểu Duy từ trong ngực cô phóng xuống, kéo kéo góc áo Quý Cảnh Hành: "Mẹ, ngồi xuống đi, ngồi đi."
Quý Cảnh Hành khó hiểu ý đứa nhỏ, vừa ngồi xổm xuống đã bị nó bẹp một cái lên mặt, tâm liền mềm nhũn, nàng bế nó lên vừa hôn vừa nựng.
"Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi, đi rửa tay nào, Dư Hàng cũng ăn chút đi, để bụng rỗng uống rượu không tốt." Tống mẫu tháo tạp dề, đặt xuống đĩa thức ăn cuối cùng.
Tống Dư Hàng nhìn đồng hồ, đã 7h30" phút: "Không được, con không ăn đâu, Lâm Khả nói sẽ lái xe đến đón con, con nên chuẩn bị sớm một chút."
Cô vừa nói chuyện vừa vào phòng lấy một hộp gấm nhét vào trong túi, đang chuẩn bị ra cửa đã bị ngăn lại."
"Aizzz, chờ đã, son môi còn chưa đều kìa."
Tống Dư Hàng khóc không ra nước mắt, nhìn thấy son môi đỏ chót đang đưa đến trước mặt mình, cô không muốn tự hành thêm nữa: "Để em tự làm được rồi."
Cô bậm bậm môi, cũng không cần soi gương, sau đó lấy khăn giấy chấm qua một lần, giơ tay bóc một miếng thịt trêи đĩa thức ăn Tống mẫu vừa đặt xuống bỏ vào trong miệng, đẩy cửa bước ra ngoài.
"Mẹ, chị, tiểu Duy, con đi đây."
"Đứa nhỏ này, không phải nói không ăn sao!" Chờ Tống mẫu cầm chén đũa ra khỏi phòng bếp, đã không thấy cô đâu.
Chờ bước xuống lầu, khối thịt trong miệng cũng đã ăn xong rồi, Tống Dư Hàng lấy khăn giấy lau miệng, thuận tiện bôi sạch sẽ lớp son môi, ném khăn giấy vào thùng rác, lúc này mới hướng đến Gara.
-------•••-------
Cô trước nay luôn đúng giờ, hẹn 8h thì nhất định 8h sẽ xuất hiện. Cô cứ nghĩ Lâm Yêm vẫn còn đang giận sẽ không đến, ai ngờ người đã đến từ sớm, nàng lúc này đang đứng trêи sàn diễn uốn mình múa cột.
Mấy người bên dưới sàn trừng mắt muốn rớt ra, một người đàn ông tóc thắt bím bước lên đài kề sát vào nàng nhảy múa.
--- Thật đúng là.... hình dung không nổi mà.
Tống Dư Hàng sửng người đứng tại chỗ, Lâm Khả chạy ra đón cô: "Em đến rồi a, ngồi xuống đi, em ăn gì chưa? Bên kia là tiệc Buffet."
Theo ngón tay anh nhìn qua, trước quầy Bar có một vài người quen, Trịnh Thành Duệ trong miệng gặm đùi gà, Đoạn Thành thì trêи tay là cả mâm thức ăn nhìn đến hoa cả mắt, nước miếng thiếu điều chảy ròng.
"Oa, đây là gì a, trông ngon quá chừng."
Trêи tay Phương Tân là một ly rượu vang đỏ, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu ta: "Đó là gan ngỗng chiên...."
"Còn cái này?"
"Vi cá."
"Còn món này, món này nữa?" Đoạn Thành chỉ vào một đĩa hải sản, Phương Tân bắt đầu cảm thấy phiền, tức giận mắng: "Im miệng, ăn rồi thì thôi đi, hỏi làm chi."
Lâm Khả cười cười: "Sợ em mất tự nhiên, cho nên tôi tự làm chủ mời đồng nghiệp của em cùng đến."
Dù gì hai người cũng không phải quan hệ nam nữ, đồng nghiệp ở bệnh viện của Lâm Khả lại không quen biết cô, Lâm Khả sợ cô cảm thấy nhàm chán.
Tống Dư Hàng ngẩn ra: "Không sao...."
Cô còn chưa nói xong, Phương Tân đã nhìn thấy, nàng đứng dậy phất tay: "Tống đội, bên này."
Anh chu đáo như vậy, ngược lại mới khiến Tống Dư Hàng không được tự nhiên.
"Tôi qua đó một chút."
Vừa lúc mấy người bạn của Lâm Khả cầm ly rượu đi đến trước mặt anh: "Vị này là? Tiểu tử cậu có đối tượng cũng không nói cho chúng tôi biết a, bạn bè gì không biết.."
Lâm Khả cười cười câu vai vị bằng hữu kia, cụng ly với hắn: "Tôi có đối tượng khi nào đâu, chỉ là bạn thôi, là mẹ tôi giới thiệu...."
Giọng nó anh nhỏ dần đến khi rời khỏi một khoảng xa, Tống Dư Hàng cũng đi đến ngồi kế bên Phương Tân.
"Tiểu thư, uống gì?" Bartender hỏi cô muốn dùng gì.
Tống Dư Hàng đầu ngón tay rà soát menu từ trêи xuống: "Chanh ép, cảm ơn."
"Vất vả lắm mới được thả lỏng, chị không uống rượu sao?" Phương Tân hỏi.
"Chị phải lái xe, huống chi tửu lượng của chị cũng không tốt, không muốn tự rước xấu hổ đâu."
Các nàng vừa nói chuyện, trêи sàn nhảy là vang lên từng trận kinh hô.
"Hôn một cái! Hôn một cái đi!"
Có người huýt sáo ồn ào.
Lâm Yêm nhảy xong vũ khúc, sắc mặt đỏ ửng, thở hồng hộc bị người đàn ông nửa ôm vào trong ngực, chính là người vừa rồi nhảy cùng nàng, tay dọc theo viền áo bó sát sờ soạn đường cong thân thể nàng, nhẹ nhấc lên cằm nàng.
Đoạn Thành nhìn mà mắt muốn nổ đom đóm: "Pháp y Lâm thật không hổ danh vạn người mê."
Trịnh Thành Duệ chế nhạo chọc cậu một câu: "Chứ sao, mê hoặc tiểu đồng chí của chúng ta đến thất điên bát đảo."
"Còn không biết xấu hổ, không biết ai ngày nào cũng mua bữa sáng xum xoe quanh nàng đây."
Tống Dư Hàng lắc ly thuỷ tinh trong tay không nói chuyện, rũ mắt.
Lâm Yêm dư quang ánh mắt liếc nhìn cô căn bản không thèm để mắt bên trêи này, vẻ mặt tươi cười càng thêm vũ mị. Kéo cổ áo người đàn ông kia qua, chủ động dâng môi, ngay lúc hắn như bị mê dược cúi đầu, trong nháy mắt nàng sượt qua khoé môi, tiến sát lại gần lỗ tai hắn.
Lâm Yêm phả ra một làn hơi nóng ấm: "Biến."
Nam nhân nhanh chóng thay đổi sắc mặt, bị nàng đẩy hất ra, hắn nghiêng ngả lảo đảo ngã xuống đài, đang tức giận muốn xông lên trả đũa một phen, lại bị bạn bè giữ lại đưa đến ghế dài.
Lâm Khả đang cùng mấy người bạn trò chuyện vui vẻ.
"Tôi nói a, cô em họ này của cậu tuyệt lắm đấy, khắp Giang Thành biết bao nhiêu người có quyền thế muốn theo đuổi cô ấy, đứng giữa ngàn vạn bông hoa không dính một phiến lá."
Lâm Khả cụng ly với hắn: "Yêm Yêm thích ai, muốn làm gì, đó là chuyện riêng của cô ấy, Lâm Khả tôi sẽ không nhúng tay vào, nhưng nếu ai có âm mưi gì với nàng, tôi nhất định sẽ không đứng yên mặc kệ."
Những lời này là nói cho những người rắp tâm nghe: Lâm Yêm kén vợ chọn chồng, anh không quản không được, tưởng muốn lợi dụng anh tiếp cận Lâm Yêm? Đúng là si tâm vọng tưởng, nhưng nếu ai muốn tổn thương đứa em gái này, anh nhất định đào hết cả phần mộ tổ tiên của người đó, khiến hắn không chết tử tế.
Lâm Khả tuy không phải Đại thiếu gia của Lâm gia, nhưng xuất thân cũng không phải vừa, gia cảnh giàu có, sau nhiều năm du học về nước, sáng lập một bệnh viện danh tiếng, đã đủ biết anh thâm thường đến mức nào.
Bạn bè anh cười cười, uống xong ly rượu, bọn họ không hề chủ động nhắc tới Lâm Yêm nữa.
Từ góc độ Tống Dư Hàng nhìn qua, tràn cảnh vừa rồi thật giống như hôn thật, cô đặt xuống ly nước trong tay, giọng điệu bình thản nói: "Tôi đi toilet một lát."
"Ah, Tống đội, toilet bên kia mà."
Phương Tân chỉ vào bảng đèn nổi gọi cô lại.
Tống Dư Hàng khôi phục tinh thần, xoay người: "Ừhm, cám ơn."
Chờ đến Tống Dư Hàng từ trong toilet bước ra, sàn nhảy lại nổi lên gợn sóng, trong ngực Lâm Yêm lúc này là một tiểu cô nương hầu bàn khoảng chừng 14 - 15 tuổi, đối diện vẫn là tên đàn ông vừa rồi nhảy cùng nàng.
"Sao, Lâm đại tiểu thư lại đổi tính? Không yêu thích lá xanh chuyển sang ái hoa hồng?"
"Tôi nói anh có biết mặt mũi là gì không vậy, cô gái nhỏ mới bao lớn, tuổi cũng sấp xỉ ba của nàng không chừng còn không biết xấu hổ giở trò đồi bại, có kinh tởm quá không?" Lâm Yêm ỷ vào men say, cầm ly rượu trêи tay cô gái hất vào mặt hắn ta.
"Tôi mắt có mù cũng sẽ không thích thượng cái loại lá xanh như anh, à mà chắc có phải lá xanh không nhỉ, nhiều lắm chỉ là cộng cỏ đuôi chó!"
Nam nhân tức đỏ mặt, tiến lên một bước, không đợi hắn vung tay, cánh tay đã bị người tóm bắt.
"Cô là ai nữa...."
Một nữ nhân tóc ngắn lạ mặt xuất hiện.
Tống Dư Hàng kéo một góc áo khoác, để lộ ra thẻ cảnh sát: "Cảnh sát."
Gương mặt người đàn ông nhất thời trắng bệch, tay vòng qua Tống Dư Hàng chỉ thẳng vào Lâm Yêm: "Giỏi lắm, Lâm Yêm, cô chờ đó."
Hắn còn chưa nói hết câu, Tống Dư Hàng đã đứng chắn trước mặt hắn che chở cho Lâm Yêm ở phía sau. Vóc dáng hắn thấp hon cô hẳn một cái đầu, trước mặt lập tức xuất hiện một bóng đen.
Ngũ quan tràn ngập ánh sáng đủ màu sắc có cô chất chứa vạn tia lạnh lùng, khí tràng của một cảnh sát hình sự tản mạn, nam nhân rốt cuộc yếu thế, xám xịt bỏ đi.
Lâm Khả bước đến tiễn khách, gương mặt tươi cười niềm nở, đợi đến khi người nọ ra khỏi cửa mới lộ vẻ khinh thường: "Thứ gì không biết."
ɖâʍ ý tản mạn, có vài người xác thật chỉ vì chuyện đó, đến mức chẳng nể mặt quan hệ.
Anh định đi tới nói lời xin lỗi với Lâm Yêm, chợt nhìn thấy nàng khom lưng nôn khan hai tiếng, cô gái vừa rồi được nàng cứu vội đỡ nàng.
"Chị ơi, chị không sao chứ?"
Tống Dư Hàng nhíu mày, để ý đến xưng hô này, Lâm Yêm không hẳn là người nổi