Xe cảnh sát chuyển hướng, trên con đường phố đông đúc rẽ hướng đi một con đường khác.
Mà con đường đó chính là con đường duy nhất đến Bệnh Viện Giang Thành.
Người đàn ông đẩy xe lăn tản bộ trên lối đi bộ.
Người đội mũ quay đầu: "Không báo cho họ biết sao?"
Ra ngoài cửa, người đàn ông cũng đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai, trông giống như người nhà bệnh nhân thông thường.
"Thế nào, ngươi mềm lòng?"
Người ngồi trên xe lăn nắm chặt tay vịn: "Ta...."
"Đừng quên, là ai vứt bỏ ngươi." Người đàn ông đẩy xe qua vạch kẻ đường, nhàn nhạt nói.
Cảnh sát tuần tra nhìn thấy hai người họ một già một trẻ còn đẩy xe lăn lập tức chạy tới giúp họ đẩy xe lên lề đường.
Trong mắt người đàn ông bày tỏ sự cảm kích: "Cảm ơn."
"Không có gì, nếu cần giúp đỡ cứ việc nói với chúng tôi."
Người đàn ông cười cười, đẩy xe lăn đi xa, khoảnh khắc xoay người ánh mắt liền lạnh xuống, nở nụ cười như vác theo tảng băng, không chút độ ấm.
"Đây là bà ta thiếu ngươi, thiếu Tân Diệp, ta để bà ấy sống thêm ngần ấy năm là đã ban ân huệ nhiều rồi, bây giờ đã đến lúc bà ta phải trả giá."
Hắn yêu thương sờ sờ đầu người ngồi trong xe lăn: "Cũng phải nói, nếu không có bà ấy che chắn tầm mắt cảnh sát, chúng ta làm sao có thể dễ dàng đắc thủ vậy đây."
"Được, giờ là lúc hoàn tất việc cuối cùng."
•
Vệ Lệ Hồng mấy ngày nay vẫn luôn trong tình trạng tâm thần bất định, vừa tan ca buổi trưa đã gấp vội chạy về nhà nấu cơm cho con trai.
Trong lúc chờ nước đun sôi, bà ấy bước đến bên giường giúp nhi tử lau người, thanh niên mười mấy tuổi bị bệnh tật tra tấn, tay chân mềm nhũn nhìn qua chỉ giống đứa trẻ 7 - 8 tuổi.
Lòng bà đau xót, xoay lưng lau nước mắt, nước miếng tràn ra bên mép cậu ta, nhìn thấy bà khóc, cậu ta vỗ vào tay bà mỉm cười.
Vệ Lệ Hồng đành phải ấn hắn trở lại giường, ý bảo hắn đừng lộn xộn.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, bà lấy tay che ống nghe: "Uy?"
Tiếng cười rùng rợn đáng sợ của người đàn ông truyền tới: "Nguỵ Phượng Trân...."
Vừa nghe thấy cái tên này, cơ thể bà theo bản năng phát run, toàn thân nổi một trận da gà.
Nhưng nhìn đến đứa con trai ngây ngốc, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh: "Lần trước không phải ông nói đã tìm được thận thích hợp rồi sao?"
"Đúng nha, đáng tiếc là cô không có cơ hội nhìn thấy ngày con trai mình chạy nhảy tung tăng đâu."
Giọng nói người đàn ông thô thiển bén nhọn, giống như xuyên vào ống nghe đâm vào tai bà ta.
Sự bất an mãnh liệt dâng trào trong lòng người phụ nữ, bà đột nhiên quay đầu thở hổn hển, nhìn xung quanh nhà mình."
"Ông....!có ý gì?"
"Ý tôi là...."
Người đàn ôm nhếch mép, nghe thấy tiếng chuông cửa nhà bà ta liên tục kêu inh ỏi.
"Có người ở nhà không? Cảnh sát, mau mở cửa."
Người phụ nữ hốt hoảng lui về sau vài bước, tựa vào ghế dựa, còn tiếng đập cửa bên ngoài dừng một chút sau đó tiếp tục dồn dập hơn.
Giọng nói uỷ dị trong ống nghe tiếp tục: "Muốn con trai bà sống sao? Muốn không? Muốn thì tôi sẽ nói cho cô biết nên làm thế nào."
Đô đô dô....
Điện thoại tắt, cảnh sát ở bên ngoài cũng phá cửa bước vào.
Vệ Lệ Hồng chủ động đưa hai tay ra: "Tôi tự thú."
•
Trong song sắt.
Vệ Lệ Hồng mang còng tay gục đầu xuống.
Trương Kim Hải đi đến, ngồi vị trí chủ thẩm, kêu đích danh nàng ta: "Nguỵ Phượng Trân?"
Đối phương gật đầu, ánh mắt ảm đạm không chút ánh sáng.
Trương Kim Hải đánh giá nàng ta: "Cô là vợ của Lý Hải? Tại sao lại đổi tên?"
Vệ Lệ Hồng liếm đôi môi khô khốc, giọng nói khàn khàn: "Tôi cùng Lý Hải tư gian, năm đó rời khỏi thôn Tiêu Hà, tôi đã thay đổi tên sinh sống ở Giang Thành.
Mấy cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, trong đó một người đưa ra bức ảnh chụp: "Cô biết Dư Tân Diệp không?"
Bức ảnh trắng đen chụp lúc Dư Tân Diệp còn trẻ, mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính, cũng xem là một thanh niên tuấn tú.
Nàng ta giống như bị cái gì đó đâm trúng, đột nhiên rụt người cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn.
"Biết....!biết, hắn....!hắn là chồng trước của tôi...."
Điển hình tâm lý của việc áy náy trốn chạy, Trương Kim Hải thầm suy đoán.
"Khi đó cô kết hôn với Dư Tân Diệp, còn sinh cho hắn một đứa con gái sao lại tư gian với Lý Hải?"
Lời vừa buột miệng nói ra, sắc mặt Vệ Lệ Hồng lập tức thay đổi.
•
Cuối đông năm 1988.
Thôn Tiêu Hà.
"Em, em xem, đã có văn bản chính thức của huyện, chúng ta có thể về nhà rồi!" Lý Hải cầm tờ giấy mỏng trên tay, đầu đầy mồ hôi chạy đến chỗ em trai mình.
Tại hầm mỏ, mọi người đang nghỉ giữa trưa, Lý Dương ngồi nghỉ ngơi, ăn nửa cái bánh màn thầu trên tay, Dư Tân Diệp đang bưng hai chén nước lạnh tới.
"Ah, không phải chuyện tốt sao, hai người có thể trở lại Thành phố hưởng phúc rồi!"
Lý Dương uống một ngụm nước lạnh lại tiếp tục ăn màn thầu, giọng nói lười biếng kéo dài: "Trở về thì có phúc gì mà hưởng, ba tôi cả ngày bắt tôi phải học trường Y, không hứng thú, không muốn, chi bằng ở đây đào than coi vậy mà nhẹ nhàng hơn."
"Sao cậu lại không quan tâm thế nhỉ, đây là chuyện tốt!" Lý Hải thấy Dư Tân Diệp không để tâm liền kéo hắn.
"Chúng ta ba người nhưng chỉ có hai danh ngạch, cậu ráng mà nắm bắt."
"Lão Dư, ăn cơm thôi!" Nữ nhân đứng trước cửa hầm mỏ gọi, Dư Tân Diệp tức thì giống như mèo ngửi được mùi tanh chạy đi, lập tức ôm chầm người nọ.
"Sao em lại tới? Không phải ở nhà chăm sóc tiểu bảo sao?"
"Tiểu Bảo ngủ rồi, đừng lo, em lo anh ở đây ăn không đủ no, cho nên cố tình nấu thêm cơm mang đến."
"Được rồi, được rồi, nhiều người nhìn như vậy, mau bỏ em xuống!"
"Không thích thả, em là vợ anh, bọn họ muốn nhìn thì cho họ nhìn!"
Dư Tân Diệp không chỉ không buông mà còn ôm nàng xoay mấy vòng.
Nữ nhân mặc áo váy bông xấu hổ đến mặt đỏ bừng.
Lý Dương ngậm cọng cỏ đuôi chó trong miệng đá vào vách núi: "Dư ca cùng chị dâu tình cảm thật tốt, anh, chờ trở về có khi nào ba lại mai mối cho anh không?"
Tầm mắt Lý Hải chăm chú dừng trên người nữ nhân kia, Lý Dương kêu thêm vài tiếng hắn mới khôi phục tinh thần.
"Hả? Sao? Em vừa nói gì?"
Lý Dương phun cọng cỏ đuổi chó, cười mắng: "Anh muốn con gái đến điên rồi đi?!"
Gương mặt trắng nõn văn nhã của Lý Hải tức thì đỏ bừng: "Nói bậy gì vậy?! Anh nói cho em biết, buối tối làm xong cùng anh lên xã báo danh có nghe chưa?!"
Lý Dương cầm cây đuốc đi vào hầm mỏ, kéo dài giọng nói: "Biết rồi, anh dài dòng quá."
Lý Hải lắc đầu, hắn thật không còn cách nào, hắn là trưởng tử trong nhà, ba mẹ phó thác rất nhiều kỳ vọng trên người hắn, còn với tiểu tử Lý Dương quản giáo sơ sài, cho nên cậu ta mới có thể buông thả như vậy.
Cho dù lên núi xuống làng nhiều năm vậy nhưng vẫn là cái nết đánh chết cái đức.
Tuy nhiên khi nghĩ đến việc phải trở về....
Lý Hải quay đầu nhìn thoáng qua nữ nhân dáng người đầy đặn vừa mới sinh hài tử kia, liếm liếm môi trở lại vào trong hầm mỏ.
Buổi tối, đột nhiên truyền đến tin dữ.
Nguỵ Phượng Trân đang nấu cơm trong bếp, vừa mới trăng tròn nữ nhi nằm trên giường ô ô a a, nàng ngân nga mấy câu ca dao nhóm bếp lửa.
Một thanh niên cùng thôn chạy tới: "Phượng Trân, mau đến xem một chút, hầm mỏ bị sụp rồi!"
Nguỵ Phượng Trân sửng sốt, lập tức chạy ra bên ngoài, giày chỉ kịp mang một chiếc còn hài tử bên trong thì khóc oà lên.
Nàng lại đảo trở về dùng mảnh vải buộc đứa nhỏ vào người, chân không chạy tới hầm mỏ.
Trong trí nhớ của Nguỵ Phượng Trân, mùa đông chưa bao giờ giá lạnh như vậy.
Tuyết rơi đầy trời, nàng đi chân trần trên con đường sỏi đá, dưới chân là lớp tuyết đọng.
Cảnh tượng hỗn độn, quặng mỏ sụp đổ không còn nhìn thấy đỉnh.
Thôn dân tự thân chạy đến cứu người, từng khối thi thi được lôi ra từ những tảng đá lớn.
Nàng ôm đứa nhỏ hỏi: "Có thấy Tân Diệp không?"
"Không có, không có."
Thôn dân lắc đầu lướt qua người nàng, tiếp tục đào ra một người.
Nguỵ Phượng Trân chạy tới quỳ xuống bên thi thể vừa được kéo ra, lòng run sợ nhấc lên tấm vải bố, người phía dưới bị đá đè ép gương mặt đã biến dạng.
Nàng oa một tiếng đóng lại.
Ngày đó, nàng đợi ở khu hầm mỏ cả đêm, tìm kiếm trong bảy tám thi thể cũng không nhìn thấy Dư Tân Diệp.
Cho đến khi đội cứu viện cùng chuyên gia đến.
Nàng đứng trong gió lạnh ôm hài tử run bần bật, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra đã bị gió thổi khô đi rồi.
Các thôn dân an ủi khuyên nàng: "Trở về đi, về đi, đứa nhỏ quan trọng hơn, khi nào có tin tức của Tân Diệp chúng tôi sẽ báo với cô."
Nàng hồ đồ ngây ngốc trước sau luôn cảm thấy có người khóc lóc bên tai mình, chờ tinh thần hồi phục hài tử đã không còn sức khóc rống nữa rồi, gương mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh đến trắng bệch, cơ thể nhỏ bé như một khối băng.
Nàng cởi quần áo bọc nữ nhi ôm vào trong ngực, kéo lê đôi chân rướm máu nghiêng ngả lảo đảo trở về nhà.
•
Nghe nàng ta nói xong, mấy cảnh sát trong phòng thẩm vấn trầm mặc trong chốc lát nói: "Cho nên cuối cùng cô cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, cùng Lý Hải rời khỏi thôn Tiêu Hà, vậy còn con gái của cô đâu?"
Nói đến nữ nhi, Vệ Lệ Hồng xua tay che miệng nghẹn ngào nói: "Nuôi....!Nuôi không sống."
Đó là ngày thứ ba sau vụ việc sụp hầm mỏ.
Năm 1988, một năm đại hạn, lại bùng nổ đợt tuyết lớn, ruộng lúa không thu hoạch được.
Dư gia không còn ai đủ sức lao động, trong nhà lại có hai người đang há miệng chờ cơm.
Nguỵ Phượng Trân cũng không còn sữa để uy hài tử.
Dì Dư đem toàn bộ số gạo còn sót lại trong nhà đưa cho nàng.
"Dì, làm vậy không được...."
"Mệnh khổ a...." Nghe tin Dư Tân Diệp xảy ra chuyện, Dì Dư trong một đêm đầu tóc trắng xoá, mỗi ngày đều dùng nước mắt rửa mặt."
"Lương thực trong nhà không còn nhiều, dì để dành ăn đi, Tân Diệp không còn nữa, nếu dì cũng xảy ra chuyện bảo con phải sống thế nào."
Bà lão lau nước mắt, ôm nàng khóc rống lên.
Ngày thứ tư, nàng cõng theo hài tử ra khỏi nhà, đến quặng mỏ.
"Đang tiếp tục đào bới, nhưng mong cô đừng quá hy vọng....."
Nhân viên thi công nói với nàng như vậy.
Trước khi đi một cảnh sát mặc áo lông quen thuộc gọi nàng lại: "Ah, cho cô này, uy hài tử ăn đi."
Nàng tiếp nhận, lúc đó chỉ là nửa cái bánh quy nhưng nữ nhân rất cảm kích mỉm cười, nước mắt chảy ra: "Cảm....!cảm ơn....!ân nhân..."
Nói xong nàng liền quỳ xuống dập đầu lại được người đỡ lên.
"Cô là người nhà của người gặp nạn sao?" Cảnh sát hỏi như vậy.
Nữ nhân ngơ ngác gật đầu, lại lắc đầu: "Còn chưa....!chưa tìm được người....."
Cảnh sát gật đầu một cái, hơi thở phả theo làn khói trắng: "Vậy sao, chồng cô tên gì? Tôi là Pháp y, nếu....!tìm ra kết quả tôi sẽ phái người báo cho cô biết."
"Tên....!tên là Dư Tân Diệp."
Nữ nhân ba bước một lần quay đầu nhìn quặng mỏ, nhìn thấy người mặc đồ cảnh sát vẫn còn đứng trong tuyết phất tay với mình, lại xoay người ôm hài tử cúi chào, lúc này mới lưu luyến rời đi.
Ngày thứ 5.
Chén gạo Dì Dư đưa cho lần trước đã dùng hết, hài tử đói khóc lóc nghêu ngao, nàng đành phải cầu chực từng nhà bố thí chút cơm thừa canh cặn, hoặc có sản phụ nào cấp cho nàng miếng sữa cũng được.
"Không có, thật sự không có, nhà tôi cũng không có gì để ăn đây."
"Quê nhà hương thân, nếu là có khẳng định chia cho cô một ít."
"Cầm lấy rồi về đi, cô đến nhà khác thử xem."
Một hộ ném cái bánh màn thầu cứng ngắt mốc meo, nàng còn chưa kịp nhặt đã bị con chó hoang đói khát kiếm ăn ven đương nhanh hơn cướp đi.
Nàng nhào tới đoạt lại thức ăn trong miệng con chó: "Của ta, của ta, đồ súc sinh, súc sinh!"
Lông chó bay khắp trời, tay nàng máu chảy đầm đìa, cũng không biết đến tột cùng là đang mắng ai.
•
Nàng ta vừa nói, nhân viên cảnh sát cầm bút ghi chép.
Trương Kim Hải: "Sau đó thì sao, Lý Hải thế nào?"
Nữ nhân bụm mặt khóc, ai cũng không hối thúc nàng ta nói chuyện, một nữ cảnh sát đưa khăn giấy đến.
Vệ Lệ Hồng lau nước mũi, hốc mắt đỏ bừng, trên mặt xuất hiện nếp nhăn, người tuy có tuổi nhưng dáng vẻ khóc lóc cũng rất đẹp, chứng tỏ khi còn trẻ nàng ta đã từng rất đẹp.
Trước mấy lời hỏi thăm ngắn ngủi của cảnh sát, bà lại nhớ tới nữ nhi, sở dĩ ngắn ngủi vì sau đó bà lại sinh thêm một nhi tử.
Bà ta đã trả trả bằng cả thời gian lẫn tiền